Chương trước
Chương sau
Lúc đoàn người Đổng Sơn quả quyết rút lui, dao động linh lực mạnh mê trên người bọn ôn THanh Tuyền cũng bỉnh thường trở lại, vốn bọn họ đã nghĩ hôm naỵ sẽ có một cuộc đại chiến, không ngờ bọn Mục Trần tới kịp thời, khiến Đổng Sơn kinh sợ rút lui...
"Mọi người không sao chứ?"
Mục Trần quay đầu, cười hỏi đám người ôn THanh Tuyền.
Ôn Tử Vũ ôm quyền nóiThật cám ơn Mục huynh, nếu không hôm nay chắc sẽ có một trận kịch chiến"
"Hừ, nếu thật sự giao thủ, sợ rằng bọn chúng mới là kẻ thua thiệt", ôn Thanh Tuyền hừ nhẹ, trong mắt phượng loé lên lãnh quang, hiển nhiên trong lòng vẫn chưa nguôi giận.
Mục Trần cũng có chút kinh ngạc, bởi vì hắn nghe được, ôn thanh tuyền hiển nhiên cũng không phải là cậy mạnh, nhưng đội ngũ của bọn họ cũng chỉ có 6 người, thực lực mạnh nhất hẳn là ôn Tử Vũ bán bộ đại viên mãn, như thé còn xa mới chống lại được đám Đổng Sơn.
Mà nghe vậy, xem ra bọn ôn Thanh tuyền cũng có lá bài tẩy.
Nhìn thấy Mục Trần kinh ngạc, ôn Thanh TUyền tay chống hông, kiêu ngạo nói "Ngươi cũng đừng xem thường chúng ta, nếu không có chút thủ đoạn, làm sao chúng ta dám tới thượng cổ thánh uyên?"
"Bất quá cái tên nhà ngươi, chẳng lẽ lần này tới thượng cổ thánh uyên định để linh khê tỷ cùng long tượng bảo vệ ngươi sao?" ôn Thanh tuyền có chút hài hước nhìn Mục Trần.
Mặc dù Mục Trần có thực lực thượng vị địa chí tôn, cấp bậc này xét trên góc độ nào đó thì đúng là không tồi, nhưng lần tới thượng cổ thánh uyên lần này, thượng vị địa chí tôn chẳng qua là thêm quân số mà thôi, duy chỉ có cường giả đại viên mãn chân chính mới có tính chấn nhiếp.
Mà trong 4 người Mục Trần, nhìn qua thì rõ ràng chỉ có linh khê có khả năng này, cho nên dù là ôn Thanh Tuyền cũng khó tránh khỏi việc cảm thấy trong đội ngũ này Linh Khê mới là chiến lực mạnh nhất.
Mục trần cười nhìn nàng một cái, cũng không nói thêm điều gỉ mà ngược lại quay lại chủ đề cũ: "các ngươi bị theo dõi sao?"
Đội ngũ tru ma sư lúc trước không chỉ chặn đường bọn ôn thanh tuyền, hơn nữa vẫn còn kẻ âm thầm mai phục, hiển nhiên chủng tới là nhắm vào Ồn gia...
Nụ cười trên mặt ôn THanh tuyền tắt dần, trong đôi mắt lại một lần nữa trở nên lạnh lẽo "Nếu ta đoán không lầm, bọn chúng là nhờ có Mạc Bắc Vũ gia chỉ điểm"
"Mạc bắc vũ gia?" Hai mắt Lạc Ly ngưng lại, nói "Đây cũng là siêu cấp thé lực một phương, không yéu hơn ôn gia chút nào, trên đại thiên thế giới cũng có danh tiếng không nhỏ"
Ôn thanh tuyền hơi gật đầu nói "Vốn tin tình báo về di tích Thiên chí tôn này là do ôn gia chúng ta tồn giá không nhỏ mới có được, nhưng lại bị Vũ Gia âm thầm chọc gậy bánh xe, cho nên tin tình báo cũng bị bọn hắn biét được"
"Tin tình báo này chĩ có 2 nhà chúng ta biét, đám người Đổng Sơn kia làm sao có thể biết được, hơn nữa đặc biệt lại chặn đường chúng ta ờ chỗ này, phía sau chắc chắn có bàn tay Vũ Gia"
Ôn tử vũ bên cạnh cũng gật đầu một cái nói:"Hơn nữa nếu không phải có Vũ Gia ủng hộ, đám Đổng Sơn kia sao lại không có chút sợ hãi nào?
"Hiện giờ đội ngũ của Vũ Gia sợ rằng đã tăng tốc chạy tới di tích thiên chí tôn kia rồi"
Mục Trần khẽ gật đầu nói các người lại có thể nói tin tình báo kia cho chúng ta được sao?"
Giá trị của di tích thiên chí tôn không cần nói cũng biết, nếu không có tin tình báo của bọn ôn thanh tuyền, bọn Mục Trần muốn tìm tới tất nhiên sẽ cực kỳ phiền toái, tuy lúc trước giúp bọn ôn thanh tuyền giải vây, nhưng Mục Trần hiển nhiên cũng sẽ không dùng chuyện như thế để tạo áp lực, cho nên trong giọng nói của hắn cũng tràn đầy ý thương lượng.
Hắn cần tin tình báo chi tiết cùng với xác định mạo hiểm phía trước.
Ôn thanh tuyền lại không có ý dấu giếm chút nào, hào phóng nói:"Các ngươi bây giờ là đồng bạn cũng hợp tác với chúng ta, chúng ta biết điều gì đương nhiên sẽ nói cho các ngươi"
"toà di tích thiên chí tôn kia là do một vị thiên chí tôn ở thời thượng cổ xưng danh là Linh Điệp Đan Tiên lưu lại"
"Linh Điệp Đan Tiên?" Bọn Mục Trần liếc mắt nhìn nhau.
"Phải, vị Linh Điệp Đan Tiên này nổi danh nhất chính là nhờ tài luyện đan thuật của nàng, nghe nói nàng chỉ là Linh Phẩm Thiên Chí Tôn, nhưng đan dược của nàng ngay cả Thánh Phẩm thiên chí tôn đều rất hâm mộ"
"Trong toà di tích đó, có lưu lại tất cả các thần đan, những thần đan này giá trị không thấp, mội viên đưa ra ngoài đều sẽ làm tất cả các siêu cấp cường giả thèm thuồng"
"Như là loại Thánh Linh Đan chẳng hạn, nghe nói có thể làm cường giả bán bộ đại viên mãn hoàn toàn đi tiếp một bước, tiến cấp đại viên mãn, mà mục tiêu của bọn họ lần này chính lả lấy cho ôn tử vũ một viên thánh linh đan"
Ôn Thanh tuyền chỉ ôn tử vũ bên cạnh, lúc nói đến thánh linh đan, trên mặt hắn cũng không giấu được vẻ thèm thuồng.
"Dĩ nhiên, không chỉ hắn, Long Tượng bên này cũng nuốt nước miếng ực một cái, hắn cũng là bán bộ đại viên mãn, cho nên thánh linh đan này cũng có sức hút cực kỳ lớn đối với hắn.
Như vậy có thể làm bọn họ bớt đi mấy năm, thậm chí nhiều hơn thời gian khổ tu.
"Dĩ nhiên, thánh linh đan này cũng không phải là đan dược mà Linh Diệp Đan Tiên đắc ý nhất, nghe nói, thứ Linh Diệp Đan Tiên đắc ý là một loại thần đan tên là "Thăng Hoa Đan", [thegioitruyen.com. V N] đan dược này hình như có thể khiến thần thông bản thân đang tu luyện, tăng lên một tầng cảnh giới, thậm chí dù là tuyệt thế thần thông cũng có thể tăng lẽn"
Mục Trần nghe vậy, ánh mắt nhất thời ngưng lại, hiệu quả của thăng hoa đan này nghe qua thì chỉ có vậy, nhưng chỉ hắn mới biết, tăng cấp tuyệt thế thần thông vất vả ra sao, giống như hắn tu luyện bất hủ kim thân, chí tôn pháp thân này vốn có 3 đạo chí tôn thần thông.
Bất hủ thần văn, bất hủ chi liên, bất hủ sinh tử biến.
Vậy mà mặc dù tu luyện đến bây giờ, Mục Trần vẫn chỉ ở cảnh giới thứ nhất, ngay cả tầng 2 là chí tôn thần thông bất hủ chi liên đến giờ hắn cũng chưa từng lần ra.
Nếu hắn có thể có một viên "Thăng hoa đan" hẳn là có thể khai mở chí tôn thần thông thứ 2 của Bất HỦ Kim thân.
Nghĩ tới đây, trong lòng Mục Trần cũng nóng hừng hực.
"Trừ mấy thứ đó ra, trong di tích thiên chí tôn kia còn có không ít thần đan do Linh Diệp Đan Tiên để lại, giá trị cũng khá kinh khủng, dù là ôn gia chúng ta cũng cực kỳ động tâm", ôn Thanh Tuyền lại nói.
Mục Trần gật đầu một cái, nếu là kho tàng cả đời của một vị thiên chí tôn am hiểu luyện đan thuật lưu lại thì có thể gọi là bảo tàng, nếu có thể lấy được thì dù là với siêu cấp thế lực như ôn gia, thực lực cũng có thể tăng lên không nhỏ.
"Khó trách vũ gia kia lại muốn dùng tất cả biện pháp ngăn chặn các ngươi,trước mắt lợi ích như thế, những thủ đoạn này cũng đâu là gì?" Lạc Ly cảm thán một tiếng, nếu như có thể lấy được toà di tích thiên chí tôn này, thực lực của Vũ Gia cũng sẽ tăng lên nhanh chóng, lúc đó cần gì sợ đắc tội ôn gia.
Ôn thanh tuyền gật đầu, nhìn chằm chằm 4 người Mục Trần nói:"Lần này hợp tác, nếu có thể thành công, tất cả thần đan trong di tích chúng ta chia 5-5"
Vừa nói ra, tất cả mọi người đều giật mình.
THậm chí mấy cường giả ôn gia bên cạnh ôn thanh tuyền cũng hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên tỷ lệ này có chút vượt qua dự liệu của bọn họ, dù sao Ôn gia cũng bỏ ra giá không nhỏ mới có được tin này.
Hơn nữa, lời nói không dễ nghe là, nếu bọn họ dùng tỷ lệ này đi tìm người hợp tác thì những đội ngũ mạnh hơn đội ngũ của Mục Trần cũng sẽ tranh nhau đến nhận.
Bất quá, lúc bọn họ định nói chuyện thì bị ánh mắt nghiêm nghị của ôn thanh tuyền đè xuống, nàng bình tĩnh nói:"Hiện giờ di tích thiên chí tôn cũng không phải của chúng ta, đừng có chưa gì đã coi như đồ trong túi, trước mắt Vũ Gia hùng hổ doạ người, hiển nhiên bọn chúng đã bắt buộc phải có được di tích này, hiện giờ chúng ta đã rớt ở phía sau, nếu chỉ mình chúng ta thì chưa chắc đă đoạt được cái gì"
"Hơn nữa..."
Giọng nói của nàng ngừng lại một chút,trong đôi mắt đẹp rất có ý vị nhìn chằm chằm Mục Trần, thản nhiên cười nói:"Bằng trực giác của nữ nhân, ta cảm thấy người này sẽ rất đáng với cái giá đó".
Mặc dù lúc trước nàng trêu đùa MỤc Trần, nhưng bằng trực giác của mình nàng vẫn cảm nhận được, trong 4 người trước mắt, lợi hại nhất chưa chắc đã là linh khê, mà là Mục Trần nhìn qua chỉ là thượng vị địa chí tôn...
Trong ôn gia, ôn Thanh tuyền rõ ràng có địa vị cực cao, cho nên nếu nàng đã nói vậy, những người khác cũng không có ý kiến, Ôn tử vũ cũng cười cười với Mục Trần, nói:"Đã như vậy, chúng ta có thể thành công hay không thì phải nhờ Mục huynh rồi"
Mục Trần cười một tiếng, sau đó ánh mắt nhìn ôn thanh tuyền, hơi chút trầm ngâm chậm rãi nói:"Mặc dù với tỷ lệ này chúng ta hiện tại đang hưởng lợi, nhưng ta tin rằng quyết định của các ngươi sẽ cực kỳ chính xác"
Giọng nói của hắn thong dong lạ thường, thể nhưng trong nụ cười lại mang theo sự tự tin nào đó, chẳng biết tại sao lại làm cho mấy cường giả ôn gia hơi an tâm hơn một chút.
Có lẽ thanh niên trước mắt thật sự sẽ có chút vượt ngoài tưởng tượng của họ....
Ôn Thanh Tuyền cũng nhìn Mục Trần thật sâu, dáng vẻ tự tin của hắn lúc này giống y như hồi còn tham gia ngũ viện đại chiến, hắn khi đó dù đối mặt với nhiều kẻ địch mạnh hơn nữa thì vẫn tràn đầy tự tin với bản thân, sự tự tin ấy không chỉ ảnh hưởng chính mình mà còn lan sang những người bên cạnh.
Nhiều năm sau, cho dù trải qua ma luyện, nhưng sự tự tin của Mục Trần rõ ràng vẫn ghi sâu trong lòng.
Trên thế giới này chỉ có người tràn đầy niềm tin với bản thân, không bị bất kỳ khó khăn gian khổ nào đánh gục mới là người có tư cách đạt đến đỉnh phong.
Ôn Thanh Tuyền thản nhiên cười một tiếng, sự phong tình rực rỡ trong khoảnh khắc đó cũng có thể so sánh với lạc ly được rồi.
Nàng đưa bàn tay nhỏ nhắn ra, tủm tỉm cười "Đã vậy, chúc cho lần hợp tác này của chúng ta thắng lợi"
Mục Trần cười đưa tay ra, cầm bàn tay nhỏ bé của ôn Thanh Tuyền, nhẹ nhàng nắm lại
"Hơn tác tất sẽ thành công."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.