Dịch: Phú Phong Trần
Thạch đảo đầy phế tích, khắp nơi là vụ khí giăng đầy tạo cảm giác như là một tử vực, không có một chút sinh cơ
Xào xạc
Không gian tĩnh mịch chợt có tiếng bước chân rất nhỏ của ai đó vang lên, rồi có một bóng trắng hiện ra. À không là một bóng dáng xinh đẹp của một tiểu nữ tử xuất hiện, nàng vừa đi vừa nhún nhảy bộ dáng hoạt bát vô cùng. Sau đó nàng nhảy lên một tảng nham thạch đưa mắt nhìn bốn phía, thế nhưng xung quang vẫn là cảnh hoang tàn vắng vẻ làm nàng bĩu môi buồn chán
“Đi xa thế này mà còn chưa gặp được cái gì” Lâm Tĩnh thì thầm, bên ngoài thân thể nàng có một tầng quang mang bao phủ ngăn cách toàn bộ độc khí. Long đảo này lớn hơn phong đảo rất nhiều, hơn nữa lại có độc vụ che phủ làm cho người ta không cách nào nhìn xa được, đành phải đi từng bước mà thôi
Chỉ là tìm suốt đoạn đường này mà Lâm Tĩnh không thu hoạch được gì cả
“Xem ra chỉ còn một biện pháp…” Lâm Tĩnh thở dài, sau đó nàng triệu hồi ra một con phi trùng to cỡ quyền đầu. Trên đầu con phi trùng này có hai sợi râu dài không ngừng đưa qua đưa lại.
Đây là một con tầm bảo trùng, nó rất nhạy cảm có thể cảm ứng được ba động dù là rất nhỏ, đồng thời còn dò được bảo bối dưới lòng đất nữa
Bất quá dưới hoàn cảnh độc khí bao phủ này tuy tầm bảo trùng có thể tầm bảo được nhưng sẽ bị độc khí làm tổn thương, nên Lâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/822305/chuong-1131.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.