Sau trận đại chiến dữ dội, không gian khu vực này cũng đã trở nên an tĩnh lại, chỉ có điều sắc mặt Thải Tiêu lúc này cũng không dễ chịu gì cho lắm, mặc dù Phương Nghị chỉ cướp được một quả non, nhưng đối với nàng mà nói, cái hành động ám muội của hắn chỉ khiến nàng muốn đuổi theo tận chân trời góc bể đập cho một trận vương vãi răng hàm mà thôi.
- Tên kia thật gian xảo.
Mục Trần buông một câu mắng nhiếc, tư tưởng cảnh giác đối với Phương Nghị càng cao hơn. Có thể cướp đồ ngay trước mũi hắn và Thải Tiêu, năng lực gã Phương Nghị kia thật biến thái.
Mà cả hai cũng không biết hắn tới đây từ lúc nào và như thế nào, với sự cẩn thận của Thải Tiêu, đương nhiên hành trình này luôn cẩn thận tra xét trước sau, vậy mà vẫn không phát hiện được Phương Nghị bí mật đi theo. Xem ra lần đầu tiên bị Thải Tiêu phát hiện khi còn ở Long Phượng cổ thành, tên kia đã đổi cách tiếp cận.
Mà tên này cũng thật biết chờ thời cơ, lúc Thải Tiêu và Kim Giáp Thủ Hộ Giả đang giao chiến, hắn không liều mạng xông ra cướp đồ, mà đội đến khi Thải Tiêu dốc tuyệt kỹ tất sát, thể trạng yếu đi thì mới bất ngờ ra tay.
Chỉ đáng tiếc hắn vẫn đánh giá chưa hết thực lực Thải Tiêu, thành ra cuối cùng vẫn bị Thải Tiêu dí theo hung hãn cướp lại hai quả.
Lúc này hành tung của hắn đã bại lộ, có lẽ chặng đường tiếp theo sẽ không dám lò mò theo nữa, chứ bằng không để Thải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821964/chuong-790.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.