Thiếu nữ yêu cầu một cách nhẹ nhàng nhưng rõ ràng rất quá đáng, khiến cho Mục Trần tròn mắt kinh ngạc nhìn mãi bàn tay trắng nõn đang xỏe ra kia, đến một lúc sau mới hồi tỉnh lại, cười khan:
- Ta không có!
Đùa chứ, tinh huyết thượng cổ Viêm Long hắn phải tốn bao nhiêu là công sức ở Cửu Cửu Viêm Long trận mới chiếm được 9 giọt, sau đó còn gửi cho Cửu U 4 giọt để hỗ trợ nàng tu luyện. Trong tay hắn lúc này cũng chỉ có vừa đủ 5 giọt, bà cô tiểu nãi nãi này lại muốn một họng tọng hết hay sao...
- Không có á?
Thiếu nữ khẽ cười, đôi mắt sáng trong rực rỡ, vẻ đẹp kiều mị kinh người làm cho ánh trăng cũng bị lu mờ.
Mục Trần nhìn đăm đăm vào gương mặt kiều mị kia, thất thần hốt hoảng. Bất giác có một mệnh lệnh nào đó trong lòng khiến hắn không tự chủ lấy tinh huyết thượng cổ Viêm Long định đem ra.
"Ầm ầm!"
Thình lình lôi âm vang vọng, hắn lập tức thanh tỉnh, giật mình. Cái nụ cười yêu dị kia đúng là cực kỳ mê hoặc.
"Vù!"
Mục Trần tỉnh lại, lập tức bỏ chạy, tàn ảnh liên miên giữa không, hắn nhanh chóng lủi vào rừng rậm.
- Tiểu Lâm.
Thiếu nữ cũng kinh ngạc khi khả năng mê hoặc của nàng không tác dụng với Mục Trần, sắc mặt khó coi, nàng chỉ chỉ theo hắn rồi quay lại gọi gã thanh niên.
Gã kia thở dài, bất đắc dĩ gật đầu rồi bất ngờ biến mất tại chỗ.
Mục Trần biến mất vào rừng cũng khoảng vài giây, đến khi gã thanh niên kia
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821943/chuong-769.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.