Tiếng cười khiêu khích của Mục Trần vang khắp Ma Mãng thành khiến cho không gian ngưng lại, ai nấy trợn mắt cảm nhận bầu không khí sặc mùi thuốc súng.
- Ha ha, rất là thẳng thắn.
Ngô Thiên cũng chẳng tỏ ra kinh ngạc, hắn càng cười dữ tợn, tay nắm lại, biển mây chiến ý toát ra huyết khí tanh tưởi.
Ngô Thiên cười tủm tỉm:
- Cửu U cung đã muốn động thủ, vậy hậu quả tự gánh, bây giờ ngươi đừng có mong Cửu U vương sẽ đến cứu các ngươi.
Sát khí bốc cao, đậm đặc cực độ.
- Những lời này ta cũng chuyển lại cho Ngô Thiên thống lĩnh, đến lúc đó đừng khóc lóc mà kêu Huyết Ưng vương đại nhân, e rằng cũng chỉ đành trơ mắt nhìn Huyết Ưng vệ tổn thất thảm trọng.
Mục Trần mỉm cười đáp lời.
- Ha ha, gan to lắm!
Ngô Thiên cười lớn, tiếng cười càng thêm lạnh lẽo, hắn vung tay lên:
- Để ta xem hôm nay mèo nào cắn mỉu nào!
"Ầm!"
Ngô Thiên phất tay xuống, Huyết Ưng vệ quát lên như sấm, linh lực huyết tinh pha quyện với chiến ý hiếu sát bùng lên, tạo thành một không gian đỏ tươi ngập tràn.
Biển máu dưới chân Ngô Thiên càng thêm hùng hậu, áp lực cường hãn làm cho cuồng phong nổi lên.
Đường Băng nhất thời biến sắc. Ngô Thiên thống lĩnh Huyết Ưng vệ đã nhiều năm, dĩ nhiên đã rất thuần thục thao túng chiến ý Huyết Ưng vệ, uy lực sẽ rất mạnh bạo.
- Mục Trần...
Đường Băng giương mắt nhìn Mục Trần, ánh mắt đầy lo lắng.
Mục Trần chỉ cười nhạt, khẽ nói:
- Đường Băng tỷ cứ yên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821880/chuong-706.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.