Bầu trời, hai tia sáng xẹt qua.
Mục Trần hóa thành lưu tinh bắn đi giữa không, vết thương trên lưng đã khỏi hẳn, sự khôi phục thần kỳ làm cho chính bản thân hắn cũng phải giật mình, nó đến từ Bất Tử Hỏa được dung hợp trong linh lực của hắn.
Nếu là trước đây, ắt hẳn Mục Trần phải nằm bò cả tháng điều dưỡng mới có thể phục hồi.
- Bất Tử Hỏa quả nhiên huyền diệu.
Mục Trần tấm tắc tán thưởng, bất giác hắn liếc nhìn về phía sau xa xa, trong lòng cảm thán, có lẽ vẫn còn chưa tỉnh mộng sau khi biết được Lâm Tĩnh lại là tiểu công chúa Võ cảnh.
- Sao? Lưu luyến ư? Võ cảnh siêu việt Đại La Thiên Vực chẳng biết bao nhiêu lần mà so, vậy mà cũng cự tuyệt?
Cửu U đến cạnh Mục Trần, ánh mắt kỳ lạ lóe lên.
Mục Trần mỉm cười, khẽ nói:
- Đúng là khi gia nhập Võ cảnh, ta sẽ có cái ô to che chở chẳng ai dám chọc vào, nhưng thế thì sao chứ? Chẳng lẽ cường giả cái thế lại bạc nhược như thế ư?
Nói đến đó, đôi mắt hắn trở nên mông lung:
- Hơn nữa... nếu như Võ Tổ kia có thể đạt thành tựu như thế, ta sao lại không làm được?
- Dã tâm thật đúng là không nhỏ.
Cửu U trừng mắt.
- Ha ha, hiện tại đúng là ta không biết tự lượng sức, nhưng ngay cả can đảm mơ ước cũng không có, thì còn nói gì đến cường giả cái thế?
Mục Trần cười to, thần thái ung dung tự tin.
Cửu U thản nhiên cười, ánh mắt trông về phương xa:
- Thành
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821839/chuong-665.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.