Chương trước
Chương sau
Trên đài đấu giá, Mặc Thanh đại sư thò tay vào khối cầu kim quang lóng lánh, một quyển trục màu vàng hiện ra. Vẻ ngoài nó khá cũ kỹ, xưa cổ như được lưu truyền từ thượng cổ, tản mát khí tức mãng hoang.
Kim quang lưu chuyển, mơ hồ có long tượng thành hình, uy nghiêm trầm hùng.
Mọi ánh mắt đều bị thu hút vào quyển trục kia, đều nhận thấy nó có gì đó khác lạ.
Mặc Thanh khẽ nâng cao quyển trục, giọng già nua vang vang đấu giá trường:
- Đây là một quyển thần thuật sinh ra từ thượng cổ thần điển, chỉ tiếc nó không trọn vẹn, lão hủ đánh giá nó là thần thuật chuẩn đại viên mãn. Bất quá tiềm lực của nó là vô hạn, nếu thật sự có ai đó lĩnh ngộ được ảo diệu bên trong, tu luyện thành công, ta đoán uy lực của nó có thể sánh ngang thần thuật đại viên mãn, thậm chí còn cao siêu hơn.
- Siêu hơn thần thuật đại viên mãn?
Ai nấy chấn kinh. Bình thường mà nói, thần thuật đại viên mãn đặt vào bất kỳ thế lực to lớn hàng đầu nào trên Đại Thiên thế giới thì cũng là trấn tông bảo bối, chỉ có những trưởng lão cao tầng hạch tâm tối cao mới đủ tư cách tu luyện. Ấy thế mà quyền chuẩn thần thuật này lại có uy lực cao siêu hơn thần thuật đại viên mãn?
Mục Trần giật mình, mày cau lại, ngẫm nghĩ một lúc, hắn thắc mắc câu nói của lão Mặc Thanh kia. "Nếu thật sự có ai đó lĩnh ngộ được ảo diệu bên trong, tu luyện thành công..."
- Hi hi, Mặc Thanh đại sư, nghe ý tứ của người, quyển chuẩn thần thuật đại viên mãn này cũng không dễ tu luyện nhỉ?
Không chỉ Mục Trần tinh ý nhận ra, một tiếng nói quyến rũ dịu dàng vang lên, Tâm Hồ tiên tử cười khúc khích đặt câu hỏi.
- Ha ha, Tâm Hồ tiên tử quả nhiên tinh tế hơn người. Chính xác, quyển chuẩn thần thuật đại viên mãn này cho đến nay vẫn chưa hề có người tu luyện thành công. Lão hủ nhận thấy, độ khó tu luyện nó còn huyền ảo hơn thần thuật đại viên mãn chân chính, thâm sâu khó lường.
Lời nói ra, khiến toàn trường thêm một lần kinh ngạc. Thần thuật này lại chưa từng có ai luyện thành?
Bất quá họ cũng tỏ ra minh bạch. Nếu đã tu luyện thành công, thì chủ nhân của quyển thần thuật này đâu có đem nó ra đấu giá.
- Ồ?
Gã Liễu Minh cười tủm tỉm đứng dậy, hứng thú đánh giá quyển trục hoàng kim:
- Ta đúng là chưa từng gặp thần thuật không thể tu luyện, vậy thì hôm nay phải thử một chút.
Liễu Minh có thể đạt tới Chí Tôn nhất phẩm ở cái tuổi này, tuy rằng có lợi thế được Huyền Thiên điện dốc lực tài bồi, nhưng hắn cũng có thiên phú trác tuyệt. Tính cách tự phụ như hắn thì nào có ngán cái gì.
- Thần thuật này gọi là Cửu Long Cửu Tượng thuật, giá đấu khởi điểm, 20000 Chí Tôn linh dịch.
Mặc Thanh thản nhiên báo giá, cái giá ngút trời làm cho vô số kẻ không nói nên lời.
Mục Trần chóng mặt chao đảo, mới nghe giới thiệu hắn cũng hứng thú với Cửu Long Cửu Tượng thuật, thế nhưng mà thực tế là không thể nào có khả năng cạnh tranh nổi.
Hiện tại chỉ có mấy thế lực trên các tiểu lâu kia so kè mà thôi.
Tuy quyển thần thuật này giá cao đến mức làm cho người ta mất cả tâm đấu giá, thế nhưng cũng chẳng vì thế mà kém kịch liệt. Những thế lực kia trước đó vẫn nhẫn nhịn không tranh giá, hẳn nhiên là để dành tài lực dốc sức chiến cho món hàng "đinh" này, hiện tại tất cả không hề che giấu nữa.
Những tiếng đấu giá trầm hùng mạnh mẽ tăng giá, còn đám người lẻ tẻ kia thì chỉ có giương mắt ra thèm thuồng xem hồi tranh giá kịch liệt.
Chỉ vài tiếng hô giá, đã leo lên đến gần 30000 Chí Tôn linh dịch!
Một lát sau, vì giá cả quá cao, không còn mấy ai ra giá nữa, kết quả cuối cùng là 32000 Chí Tôn linh dịch.
Và kẻ ra giá cao như thế chính là tên Liễu Minh đến từ Huyền Thiên điện.
Xem ra đấu giá hội lần này, mục tiêu chính của Liễu Minh chắc chắn là quyển trục Cửu Long Cửu Tượng thuật.
Mục Trần cũng hít hà một hơi, lúc này mới thấy hắn thành công mua được Hư Không Đại Nhật Quả may mắn cỡ nào. Có lẽ mục tiêu ban đầu của Liễu Minh không phải thứ đó, chứ nếu không thì chẳng thể nào thu được vào tay.
Nói đi nói lại cũng do hắn túi quá mỏng.
Vị Tâm Hồ tiên tử kia mày cau lại khó chịu:
- Liễu Minh đúng là chịu chi, số lượng Chí Tôn linh dịch khổng lồ như thế, e rằng Thiên Huyền điện cũng phải nóng ruột nóng gan a.
- Hắn cũng quá tự phụ thôi.
Gã trung niên đứng cạnh Tâm Hồ tiên tử thản nhiên cười:
- Cửu Long Cửu Tượng thuật cực kỳ quỷ dị, người bình thường căn bản không thể tu luyện. Liễu Minh mặc dù có chút thiên phú, nhưng muốn tu luyện thành công, thì còn kém xa lắm. Liễu Minh trong giới trẻ Thiên La đại lục, miễn cưỡng cũng coi được, nhưng so với Liễu Viêm đại ca của hắn, thì còn quá non.
- Ha ha, Liễu Viêm chính là ứng cử viên sáng giá cho vị trí điện chủ Thiên Huyền điện tiếp theo, thanh danh hiển hách tên kia làm sao so được.
Tâm Hồ tiên tử cười quyến rũ.
- Tiểu thư cũng đâu có kém hắn.
Trung niên nam tử cười nói.
Tâm Hồ tiên tử ý cười khúc khích, ánh mắt khẽ chuyển đến một chỗ trong khu đấu giá, nhìn chăm chăm vào Cửu U:
- Nữ tử này rất lợi hại a, tuổi trẻ như thế mà thành tựu cao cường, chẳng biết nàng ta thuộc về thế lực phương nào?
- Chuyện này, chắc phải nhờ đến Liễu Minh tìm hiểu giúp chúng ta vậy.
Trung niên kia nói.
- Hả? Liễu Minh kia đúng là không mấy độ lượng, chỉ có điều không biết lần này có phải hắn đá trúng cục sắt rồi không?
Tâm Hồ tiên tử nhướng mày ra chiều hiểu ý
Tiếng chuông thứ ba ngân lên, mọi người trong phòng đấu giá hâm mộ nhìn sang Liễu Minh tài lực hùng hậu, đi đấu giá với thu hoạch cực kỳ phong phú.
Liễu Minh tự đắc vênh mặt, hưởng thụ cảm giác muôn người ghen tị.
Phía bên kia, Mục Trần bình tĩnh đứng dậy, chẳng hề ngó lại, dẫn theo Cửu U và Lâm Tĩnh hướng ra ngoài.
Liễu Minh giật mình nhìn thấy thái độ dửng dưng đó của hắn, sắc mặt lạnh lẽo, tay xoa xoa thành ghế, thình lình nó bị bóp nát.
- Mục trưởng lão, phái người giám sát bọn nó, ta phải biết nhất cử nhất động của họ. Ở Thương thành không thể ra tay, nhưng chỉ cần chúng rời khỏi, ta sẽ cho chúng hiểu, có một số người tốt nhất đừng bao giờ chọc tới.
Liễu Minh hờ hững ra lệnh.
Lão nhân áo đen chậm rãi gật đầu.
Liễu Minh cười, hắn nhìn theo bóng dáng quyến rũ của Tâm Hồ tiên tử cũng đang ra ngoài. Dáng điệu thướt tha, đường nét ngạo nhân khiến cho trong lòng tà hỏa nóng lên, vội vàng tiến ra chào đón hỏi han.
Mục Trần dẫn Cửu U và Lâm Tĩnh rời khỏi khu vực đấu giá, đến chỗ lấy hàng giao dịch, thu hết mấy món đã mua.
Đứng trong phòng nhận vật phẩm đấu giá, nhìn quả trong tay sáng rực như mặt trời, hắn vui mừng hân hoan. Nói gì thì nói, lấy thêm được một nguyên liệu nữa cũng tốt, bây giờ chỉ cần đoạt được Bất Diệt Thần Diệp, hắn sẽ có thể bế quan tu luyện Đại Nhật Bất Diệt thân.
Quả thật đáng mong chờ, Chí Tôn pháp thân có điều kiện tu luyện cần nhiều kỳ bảo như thế, sẽ mạnh đến cỡ nào?
- Nè, cho ngươi.
Mục Trần cất đi Hư Không Đại Nhật Quả, rồi ném Thiên Hỏa Ngọc Tủy cho Lâm Tĩnh.
Lâm Tĩnh cười khì nhận lấy, gương mặt vui sướng. Tuy với thân phận của mình từng thấy rất nhiều bảo bối, nhưng dù sao thứ này coi như là do mình "tự mua lấy".
- Cám ơn.
Nàng cười tủm tỉm cảm kích.
- Ta hưởng lợi thôi.
Mục Trần cười, Hộ Thân Ngọc Bội mà Lâm Tĩnh cho, xét ra giá trị cao hơn Thiên Hỏa Ngọc Tủy nhiều.
- Chúng ta sẽ chia tay ở đây.
Mục Trần nhìn chằm chằm Lâm Tĩnh. Tiếp theo sẽ là một hồi chiến đấu thảm liệt, Lâm Tĩnh đi theo sẽ nguy hiểm cho cô nàng.
Lâm Tĩnh lắc đầy quầy quậy, mỉm cười:
- Tốt xấu gì chúng ta coi như là bằng hữu. Bằng hữu đâu thể nào chạy trốn khi bạn bè gặp nguy chứ?
Mục Trần ngẩn ngơ, hắn cười to sảng khoái.
- Vậy đi cùng đi, nếu lỡ có thua thì cùng nhau bỏ trốn thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.