Gió thổi mây trôi, cũng không thể xóa tan không khí cô đặc ở đây.
Lạc Thiên Thần nhíu mày nhìn hắn, đôi mắt đỏ lên điên cuồng bất chấp, lão hơi kinh ngạc.
Thiếu niên này đúng là tự tin đến cuồng vọng, nhưng không phải mù quáng, mà đến từ trong xương hay thậm chí là trong máu.
Bây giờ, Lạc Thiên Thần cũng hiểu vì sao đứa cháu gái yêu kiều xinh đẹp xuất chúng được hàng vạn hàng nghìn người hâm mộ của lão lại yêu thích tên nhóc này.
So với những kẻ trẻ tuổi cùng lứa, hắn có vẻ bất đồng.
Nhưng dù vậy Lạc Thiên Thần cũng chỉ cười xòa thản nhiên, gương mặt nghiêm khắc:
- Lần đầu gặp ngươi biểu hiện cũng không kém, nhưng sau này chưa chắc, chẳng cần phải dùng mồm mép làm gì. Lạc Li là cháu yêu của ta, chỉ cần bộ xương già này còn đứng vững một ngày, thì con bé sẽ không bị người ta khinh dễ, muốn đón nó đi từ trong tay ta, hãy dùng hành động của mình mà nói đi.
- Còn nữa, Lạc Li chắc chắn sẽ không chờ ngươi cả đời, cho nên nếu cảm thấy bản thân không đủ sức bước theo gót chân con bé, thì nên bỏ đi, sẽ tốt cho cả hai.
Mục Trần cũng cười, nhẹ giọng nói:
- Vậy kính xin Lạc tộc trưởng chăm sóc nàng cho thật tốt giúp ta, đến ngày đó chắc chắn ngài sẽ thay đổi cái nhìn hôm nay.
- Hy vọng là thế, ta chống mắt lên chờ xem ngày tái kiến.
Lạc Thiên Thần cười nhạt, rốt cục không nhiều lời nữa, phất tay xoay đi.
Tên nhóc này quật cường cố chấp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821813/chuong-639.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.