Chương trước
Chương sau
Trong vùng siêu cấp lốc xoáy, những dòng chảy linh lực ào ạt cuốn lấy, áp lực như đáy biển ngàn trượng đè nén khiến con người như bị xé toạc ra, cao thủ tam trọng Thần Phách nan e rằng cũng phải táng mạng.
Thế nhưng tâm xoáy lúc này lại có ánh sáng, một người đang ngồi xếp bằng, hắc lôi lóe lên quanh người, mơ hồ nghe thấy tiếng sấm.
Người đó dĩ nhiên là kẻ đã bị cuốn vào siêu cấp lốc xoáy, Mục Trần.
Tình huống của hắn có vẻ không tốt, Lôi Thần Thể đã vận dụng cực hạn, áp lực tứ phương dồn ép khiến hắn khá thê thảm.
Máu từ dưới da thẩm thấu ra, cho thấy cơ thể hắn đã vượt mức chịu đựng. Thất văn lôi thể cũng khó ở lâu được chỗ này.
"Phù"
Phun ra một nhúm máu, gương mặt hắn nhăn nhó dữ tợn,
Đôi mắt lạnh lẽo nhưng không hề sợ hãi.
- Quả nhiên rất khó chống đỡ...
Mục Trần khó khăn lẩm bẩm, yếu hầu như bị áp lực làm trọng thương.
Ngẩng lên nhìn đến nơi tầm mắt có thể thấy, dòng chảy linh lực đang xoáy tròn trên cao, kéo áp lực dồn xuống.
Cơ thể đau đớn kịch liệt, càng ngày càng đau hơn. Cường độ thân thể của hắn hiện tại cũng không cầm cự được bao lâu nữa.
Mà nếu hắn trọng thương hôn mê, thì sẽ bị đẩy ra khỏi Thẩm Phán Kính, đồng thời mất đi tư cách tham gia tứ cường đại chiến. Đó là việc mà Mục Trần tuyệt đối không cho phép xảy ra.
- Nếu hiện tại thực lực chưa đủ thì...
Môi mấp máy, tay nắm chặt lại, ánh mắt lạnh như đao.
- Ta sẽ mạnh hơn!
Mục Trần lúc trước đẩy Lạc Li ra ngoài, không chỉ có nguyên nhân không để nàng lọt vào hiểm địa, mà hắn còn có suy tính khác.
Thẩm Phán Hải, áp lực cực kỳ khủng bố, thế nhưng với việc tu luyện của hắn lại tốt vô cùng, hắn đã vô tình phát hiện ra điều đó. Đương nhiên với điều kiện bản thân phải chịu đựng nổi.
Ở đây là một kỳ ngộ lớn, cũng là chốn hiểm địa khó lường.
Có áp lực tử vong, tiềm chất con người mới được đề thăng đỉnh cấp, chính là thời cơ tốt để đột phá.
Cầu phú quý trong gian nguy, lúc này là lúc mà hắn cần phải tập trung cao độ. Từ Linh Lộ, Bắc Linh cảnh, đến Bắc Thương linh viện, hắn đều lần lượt tỏa sáng trổ tài, thành công này không chỉ có thiên phú, mà còn những kinh nghiệm hành tẩu vào sinh ra tử.
- Lạc Li, lần này nhất định ta không vắng mặt.
Mục Trần mỉm cười, mắt nhắm lại, hai tay kết ấn, hắc lôi thình lình tiêu tan.
Dòng chảy linh lực không còn bị cản trở, lập tức ập vào mang theo sức nghiền nát khủng bố.
Áp lực kinh khủng làm hắn suýt hộc máu, thân thể như đang ở trong một cái cối xay, nghiền từng thớ thịt. Nhưng đau đớn cỡ nào, hắn vẫn giữ cho mình tỉnh táo, vận chuyển hắc lôi thỉnh thoảng đẩy ra, mượn áp lực đè nén đưa nó vào cốt cách, cơ thể....
Từ đó, cả máu thịt, xương cốt, kinh mạch được hắc lôi của chính mình rèn luyện, từ từ biến hóa.
Trong vùng nước tăm tối, hắn yên lặng tĩnh tọa, máu thấm ra ngoài da, hình thành tầng huyết vảy bao trùm toàn thân.
Mọi dao động đều bị ngăn cách, hắn như một cái xác không còn sinh cơ.
Trong lúc đó, thế giới bên ngoài đang rộn rã huyên náo.
Mọi người đỏ mắt quan sát không trung chiến đài, bốn vị cường giả xuất hiện cuối cùng chính là bốn người mạnh nhất đại tái lần này.
Có người ủng hộ, có người khinh chê, nhưng thiên phú của họ không ai dám khinh thị. Tài năng của những người kia khiến kẻ khác phải ghen tị.
- Mục Trần vậy mà thất bại.
Một góc ngoài chiến đài, Võ Linh khẽ than.
Sau lưng hắn, Võ Doanh Doanh mím môi lại, không có vẻ gì thích thú, vẻ mặt thất thần nhìn vào Thẩm Phán Kính, như đang chờ đợi gì đó.
- Đừng trông chờ nữa. Mục Trần rất lợi hại, chẳng qua bị Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà ám toán mà thôi. Hai gã này quá nham hiểm, Mục Trần thất bại cũng đúng.
- Chẳng phải cũng còn có Lạc Li sao? Nàng ta không đơn giản chút nào, thật sự ra tay chắc chắn ta không trụ nổi bao nhiêu hiệp dưới tay nàng. Có nàng ở đây, Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà đừng mong giành quán quân.
Võ Doanh Doanh hờ hững gật gù, bộ dáng thảm thương. Võ Linh thở dài lắc đầu. Thua Huyết Thiên Hà, bây giờ lại còn thấy vẻ mặt thương tâm của cô nàng này, thật là...
- Mục Trần...
Khán đài Vạn Hoàng linh viện, Đường Thiên Nhi cũng rưng rức. Nàng không tưởng tượng được tên kia đã thất bại theo cách như vậy.
Hắn luôn hòa nhã tươi cười, luôn chấp nhận những đả kích, từ đó hắn lại vươn lên dập tắt gièm pha.
Cho dù hôm nay thất bại, hắn cũng có thể mỉm cười đối mặt, nhưng ngẫm lại nàng lại là người đau lòng.
- Mục Trần... ngươi nhất định phải cố lên.
Cô gái khẽ chắp tay khẩn cầu.
Trên bầu trời, năm vị viện trưởng đang quan sát bốn người vừa xuất hiện.
Thái Thương viện trưởng khẽ thở dài, vẫn mong Mục Trần có thể bất ngờ lao ra, nhưng biến cố đó vẫn không xuất hiện. Cũng may Bắc Thương linh viện còn có Lạc Li.
- Ha ha, các vị viện trưởng, hiện giờ đã có bốn người xuất hiện, ta thấy tứ cường đại chiến cũng nên bắt đầu?
Thiên Thánh viện trưởng mỉm cười.
Thái Thương viện trưởng nhíu mày:
- Thiên Thánh viện trưởng có nhanh quá không đó?
- Ha ha, cũng không vôi, dù sao kết quả cũng đã có, hay là Thái Thương viện trưởng đang chờ đợi ai nữa? Theo quy tắc, chỉ cần quán quân chưa định đoạt, bất kỳ ai tự thân thực lực ra khỏi Thẩm Phán Kính thì có tư cách tranh đoạt.
Thái Thương viện trưởng im lặng. Lão biết cơ hội xảy ra rất nhỏ nhưng trong lòng vẫn mong mỏi. Đại tái năm nay không rất quan trọng với Bắc Thương linh viện, không chỉ cần có kết quả cao, mà còn phải ngăn cản Thánh linh viện. Chỉ cần họ đạt được quán quân lần nữa, thì đủ tư cách vấn đỉnh Viện Thủ, từ đó có quyền phủ quyết, rồi lấy cớ nhiều năm rồi Bắc Thương linh viện thành tích quá kém mà tước bỏ danh hiệu Ngũ Đại Viện.
- Vậy bắt đầu đi.
Thái Thương viện trưởng chỉ đành gật đầu, không có cách nào trì hoãn được.
- Thái Thương viện trưởng quả là hiểu đại nghĩa.
Thiên Thánh viện trưởng cười, lão đứng dậy, giọng nói hùng hồn như sấm vang lên.
- Đầu tiên chúc mừng bốn vị đệ tử xông ra khỏi Thẩm Phán Kính. Các ngươi đã có tư cách tranh đấu tứ cường đại chiến, vấn đỉnh quán quân đại tái.
- Trận đánh cuối cùng, không có quy tắc gì cả, các ngươi muốn tác chiến ra sao thì tùy, người cuối cùng còn đứng vững trên chiến đài sẽ là quán quân!
"Ơ cái đờ cờ mờ"
Vô số người thất vọng não nề, cả đại tái công phu thế mà đến trận chung kết lại có cái kiểu đánh hổ lốn như vậy?
Trên chiến đài, bốn người nghiêm mật giới bị.
- Tuyên bố đã nói xong, vậy thì trận chung kết đại tái, quán quân đại chiến!
Thiên Thánh viện trưởng kết thúc bài diễn văn tệ hại, mọi người liền cảm thấy không khí trên chiến đài trở nên căng thẳng.
Mọi người trừng mắt quan sát, không muốn bỏ lỡ một phút chiến đấu nào cả.
Trên bầu trời, Cơ Huyền và Huyết Thiên Hà, cả hai mỉm cười, chợt lắc mình rồi xuất hiện trên chiến đài rộng lớn bên dưới.
Huyết Thiên Hà hướng cái nhìn thẳng tới cô nàng tóc trắng, nụ cười lạnh lẽo cất tiếng.
- Huyết thần viện, Huyết Thiên Hà, thỉnh Bắc Thương linh viện chỉ giáo!
Phía bên kia chiến đài, Cơ Huyền cũng cười nhạt, ôm quyền chắp tay, cất cao giọng nói:
- Thánh linh viện Cơ Huyền, thỉnh Vạn Hoàng linh viện chỉ giáo!
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.