Ba người rời khỏi Tàng linh viện, theo đường cũ nhanh chóng ra khỏi khu rừng thiết thụ gai góc.
Đám người Chúng Viện Minh sớm đã bỏ chạy mất dạng, mà cả ba cũng đã sử dụng được linh lực, do đó khoảng rừng này không còn là trở ngại với họ nữa, chỉ một lát sau đã thuận lợi rời khỏi mảnh rừng tối âm u.
Rời khỏi bóng tối, cảm giác cơ thể trở nên nhẹ nhàng hơn, mà linh lực cũng hồi phục lại hoàn toàn, sức mạnh trở lạnh nguyên bản.
Cả ba thở phào như trút được gánh nặng, cảm giác áp chế linh lực thật khó chịu.
- Thoải mái thật!
Ôn Thanh Tuyền sung sướng thốt lên.
- Hà tất làm quá như thế, trong Linh Lộ chẳng phải đến hai năm không cảm nhận được linh lực sao!
Mục Trần cười nói.
- Chính vì lâu như thế, nên lúc đó hoàn toàn quên mất cảm giác có được linh lực nó sung sướng làm sao.
Ôn Thanh Tuyền mỉm cười trả lời.
Mục Trần gật gù, đột nhiên thần sắc khẽ biến, nhìn ra những khoảng rừng xa xa chung quanh, hắn phát hiện dường như quanh đây có khá nhiều dao động linh lực xa lạ...
Nheo mắt nhìn lại, dường như bên kia vô số đội ngũ đều đang tập trung nhìn lại ba người bọn hắn, ánh mắt đầy tham lam.
- Sao thế nhỉ?
Lạc Li cũng đã chú ý tới đám người kia, tay siết chặt Lạc Thần Kiếm, nàng cũng thấy có điều không ổn.
Ôn Thanh Tuyền chỉ hừ khẽ, chiến thương vàng óng lóe ra, đôi mắt lạnh lùng quét ngang khiến nhiều kẻ bất giác run lên nhìn chỗ khác.
"Véo."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821707/chuong-533.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.