Kim quang chói mắt tràn ngập bên ngoài Tàng linh viện, chiến thương trong tay, dung nhan nghiêng nước nghiêng thành lúc này trở nên lãnh khốc đáng sợ. Linh lực mênh mông hình thành uy áp kinh khủng.
Lâu la lính lác Chúng Viện Minh nhất thời run rẩy, chiến ý hoàn toàn biến mất.
Mặc Ngư thấy vậy, mặt cũng đổi sắc, trầm giọng:
- Ôn Thanh Tuyền, ngươi đừng có quá đáng, Chúng Viện Minh chưa bao giờ đắc tội Vạn Hoàng linh viện các ngươi, ngươi muốn gây sự ư?
- Thấy các ngươi ngứa mắt mà thôi.
Ôn Thanh Tuyền lạnh lẽo trả lời.
- Ngươi...
Mặc Ngư nổi cáu, chợt âm trầm đe dọa:
- Ôn Thanh Tuyền, ngươi rất lợi hại, nhưng đại ca bọn ta cũng không sợ ngươi!
- Một tên thậm thụt giấu đầu lòi đuôi không đáng cho ta phải ngại!
Ôn Thanh Tuyền cười khẩy, thình lình khua chân một cái, kim quang sáng lên hoa lệ, chiến thương rực rỡ mang theo thương ảnh ngập tràn phủ xuống đám người Chúng Viện Minh.
Với thực lực Ôn Thanh Tuyền, lúc nàng mất linh lực còn khó ngăn cản nổi, huống gì nàng đã có thể sử dụng lại năng lực vốn có, trong khi đám Chúng Viện Minh không dùng được linh lực, chẳng phải mặc tình cho người ta tàn sát hay sao.
Ôn Thanh Tuyền xông qua tới đâu, lâu la Chúng Viện Minh chạy trốn tán loạn, người bị thương văng tứ tung, hộc máu trọng thương.
Chỉ một chốc lát nàng như hổ lạc bầy dê, trận hình nghiêm chỉnh của Chúng Viện Minh bị phá tan nát.
- Ôn Thanh Tuyền ngươi chớ có quá đáng!
Mặc Ngư xanh mặt, quát lên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821701/chuong-527.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.