Ánh sáng chói mắt từ trong linh bảo sơn tỏa ra tràn ngập, bao phủ cả dãy núi.
Ánh mắt Mục Trần gắt gao dán vào thân ảnh vừa xuất hiện giữa không trung.
Linh bảo sơn còn có người canh giữ?
Mục Trần cảm thấy kinh hãi, Mộc Thần Điện hoang phế đã bao nhiêu năm, vẫn còn có người sống?
Cả đám đệ tử các linh viện lo lắng không yên, thì hào quang giữa không trung trở nên rõ ràng hơn, một lão nhân tóc bạc yên lặng đứng giữa trời, không nói một lời, khiến cho không khí trở nên yên tĩnh lạ thường.
Không ai dám chắc những kẻ bị đánh bay đi vừa rồi có phải do kẻ vừa xuất hiện làm hay không, cũng không rõ bóng người kia là cái gì, nhưng có lẽ với thực lực Mộc Thần Điện, bất cứ thứ gì để lại cũng hoàn toàn vượt qua khả năng đối phó của họ.
Mục Trần, Lạc Li, Ôn Thanh Tuyền cũng đã vận linh lực đề phòng, bộ dáng muốn lui.
- Linh sơn trọng địa, không được xông vào lung tung, phải theo quy tắc Mộc Thần Điện mà vào.
Thình lình bóng người giữa không cất tiếng, thanh âm đều đều chẳng chút tình cảm hay sinh khí, trống rỗng khiến người ta sợ hãi.
- Dường như nó không phải người sống...
Mục Trần nghe được giọng nói đó cũng trở nên bình tĩnh hơn, quan sát kỹ lại thấy lão nhân kia mặt không đổi sắc, đôi mắt trống rỗng vô hồn.
- Đây có lẽ là linh ảnh của một nhân vật tầm cỡ nào đó của Mộc Thần Điện...
Lạc Li nhẹ giọng phán đoán.
Ôn Thanh Tuyền thở phào, không phải
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821687/chuong-513.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.