Chiến thương thoáng hiện, Ôn Thanh Tuyền vẫn cười cợt như trước, nhưng ánh mắt phượng rõ ràng nguy hiểm hơn nhiều.
Kim chiến thương trong tay nàng chỉ thẳng vào Mục Trần, linh lực vô biên vây lấy hắn, thậm chí còn khiến cho ba người đằng sau hắn cũng toát mồ hôi sợ hãi. Áp lực cực lớn khiến họ muốn cử động cũng khó.
Mục Trần nhìn chằm chằm kim chiến thương chỉ vào mình, ánh mắt lóe lên lạnh lẽo.
- Ôn đội trưởng, ngươi đừng quá đáng!
Lạc Li gằn giọng lên tiếng, Lạc Thần Kiếm tuốt ra, kiếm ý sắc bén trấn áp trở lại.
Ôn Thanh Tuyền nghiêng qua mỉm cười, giọng nói đạm mạc chẳng coi đối phương vào đâu:
- Mục đội trưởng, nếu muốn ra tay, thì đội của các ngươi nhất định không thể đứng ngang hàng với chúng ta, ta nghĩ ngươi hiểu, lời ít nói, không phải là thỉnh cầu, mà là... uy hiếp!
Mục Trần nhíu mày đáp lời:
- Ôn đội trưởng, đội của ngươi đúng là phi thường cường đại, bất quá... không nhất thiết có thể ăn được bọn ta!
"Rẹt!"
Hắc ám tuôn tràn từ cơ thể hắn, hắc lôi lẹt xẹt bắn ra, sức mạnh chấn động không gian toát ra khiến người ta cũng cảm thấy rất áp lực.
- Thế sao?
Ôn Thanh Tuyền nhìn hắn vận linh lực, miệng khẽ nhếch, chợt tay rung lên, kim chiến thương như tia chớp đâm tới ngực hắn.
"Gràooo!"
Long ngâm vang vọng, Mục Trần trước mặt trở nên hư ảo.
"Xoẹt!"
Kim chiến thương đâm xuyên qua ngực Mục Trần, không hề có cảnh tượng máu thịt bị đâm thủng, ảo ảnh nhanh chóng tiêu tán.
- Tàn ảnh? Tốc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821671/chuong-497.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.