Đội Mục Trần bước tới, những đội ngũ còn chiến lực trong vùng nhất thời phát giác. Ai nấy đều đề phòng nhìn lại, địch ý tràn ngập. Mọi người nhìn thấy huy hiệu trên ngực áo Mục Trần, liền nhận ra ngay đội ngũ này đến từ Bắc Thương linh viện, một trong Ngũ Đại Viện.
Bắc Thương linh viện nhiều năm nay có suy thoái, xếp hạng thấp nhất trong Ngũ Đại Viện, thậm chí nhiều linh viện lớn hàng đầu có lực lượng hùng hậu còn muốn vượt qua. Nhưng nói gì thì Bắc Thương linh viện vẫn còn giữ danh hiệu Ngũ Đại Viện, hổ gầy vẫn còn hung uy, đám người xung quanh không ai có gan không quan tâm tới đội ngũ mạnh mẽ kia.
Ánh mắt của họ không để ý nhiều đến Mục Trần, thực lực Thông Thiên cảnh hậu kỳ có mạnh cũng chưa đủ để e ngại. Sự kinh sợ chủ yếu đến từ cô gái đi sau lưng hắn, người con gái tuyệt sắc duy nhất trong đội hẳn mới là người đáng gờm nhất, có lẽ đã vượt qua thân thể nan.
- Ha ha, xem ra kiếm cũng đủ rồi nhỉ?
Mục Trần mỉm cười trước đội ngũ đã thỏa mãn chinh chiến.
- Các ngươi muốn gì?
Hai đội ngũ cùng một linh viện kia lập tức tiến sát lại với nhau, hai gã đội trưởng thực lực mạnh hơn Thông Thiên cảnh hậu kỳ không ít, một gã cười khẩy:
- Sao chứ? Định diễn tuồng bọ ngựa bắt ve hoàng tước tranh mồi sau à?
Mục Trần nghe vậy, nhướng mày mỉm cười, thành thật gật đầu.
Hai gã đội trưởng thấy Mục Trần vậy mà chẳng hề che giấu, hơi sửng sốt, rồi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821630/chuong-456.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.