- Đặc huấn?
Mục Trần méo mặt hỏi lại Bắc Minh Long Côn, cái khóe miệng cong cong nguy hiểm của lão khiến hắn bất giác lạnh người:
- Như vậy cũng không hay lắm đâu, chẳng phải Bắc Thương linh viện chúng ta lấy tôn chỉ đào tạo không ưu tiên sao? Tự dưng ta lại nhận đặc huấn cũng không hợp lý cho lắm?
Bắc Minh Long Côn trợn trừng hai mắt, cả giận:
- Bởi vì thực lực của ngươi kém cỏi nhất, mà cái Tụ Linh trận cấp 8 kia hiệu quả cũng không giúp ngươi đạt tới cực hạn được. Ngươi đừng có thừa dịp mà khoe khoang, nếu vừa rồi Thánh Linh Sơn ngươi biểu hiện kém cỏi, thì ta cũng mặc xác nhà ngươi.
Mọi người nghe vậy đều cười lớn, Trầm Thương Sinh vỗ vai Mục Trần:
- Bắc Minh đại nhân coi trọng ngươi như vậy, thì nên thành thật mà đi theo lão nhận đặc huấn đi, nhưng mà nửa năm sau chúng ta xuất quan, ngươi đừng để bọn ta bỏ xa quá đó. Lúc ấy đừng trách mọi người tìm ngươi mà luận bàn, ta thấy nhiều kẻ ở đây đang rất mong đến lúc được một cước đá ngươi xuống đó...
Lý Huyền Thông, Hạc Yêu, Triệu Thanh Sam nhìn qua, đúng là vẻ mặt chẳng mấy hảo ý. Một năm qua Mục Trần leo lên quá nhanh, quả nhiên khiến mấy kẻ kia gai mắt.
Tô Huyên bên cạnh cười khúc khích.
Mục Trần khổ não lắc đầu quay sang Lạc Li bên cạnh, tỏ ra tiếc nuối:
- Chẳng lẽ vậy là cả nửa năm không được gặp nàng sao?
Lạc Li đỏ mặt, liếc nhìn mọi người, nhưng rồi cũng dịu dàng trước vẻ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821611/chuong-437.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.