Dì Tịnh giữ chặt Mục Trần hạ xuống một đỉnh núi. Nàng ngắm nhìn hài tử yêu dấu, gương mặt mang đậm nét anh tuấn của phụ thân hắn, lại có vẻ hiền lành của nàng.
- Mẫu thân lại sắp rời khỏi ta nữa sao?
Mục Trần khổ sở nắm tay nàng nấc lên từng tiếng.
Dì Tịnh nhẹ nhàng gật đầu:
- Vì chỉ là một linh thể để lại của mẹ, nên không thể ở lại lâu, vả lại có thể mang đến phiền toái cho con.
- Mẹ, người có thân phận gì? Hiện tại bị nhốt ở nơi nào? Người nói cho con biết đi, con hứa sẽ không lỗ mãng!
Mục Trần nghiến răng thì thào.
Dì Tịnh thở dài, vuốt ve gương mặt hài tử:
- Việc này, vẫn chưa đến lúc cho con biết. Vốn ta không mong con rời khỏi Bắc Linh cảnh, tuy như thế có lẽ con sẽ là một người bình thường, nhưng chắc chắn sẽ bình an, đó là mong muốn lớn nhất của ta.
- Như vậy thì vĩnh viễn cũng sẽ không gặp được mẹ. Từ nhỏ, cảm giác không có mẹ chẳng dễ chịu chút nào, vả lại ta biết cha cũng không dễ chịu, một mình nuôi nấng ta.
Dì Tịnh nghe vậy mà nao nao trong lòng, mắt ướt lệ:
- Đều do mẹ không tốt.
Đối với nàng, không gì có thể sánh được Mục Trần, hài tử năm xưa khi còn quấn tã mà nàng phải dằn lòng rời đi, ruột đau như cắt, nhưng không thể không xa con.
- Mẹ rất tốt mà, tuy nhiều năm nay không có mẹ bên cạnh, nhưng ít nhất còn có cha ở cùng. Nhưng mẹ có lẽ mới là người cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821606/chuong-432.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.