Lúc Mục Trần thoát khỏi trạng thái tu luyện, hắn liền cảm thấy rõ linh lực hùng hậu chảy cuồn cuộn trong người, trình độ này hơn hẳn trước kia.
Chỉ tu luyện có nửa ngày mà hơn công sức nửa tháng của riêng mình hắn. Hiệu quả như vậy thật khiến người ta thỏa mãn.
Với tốc độ này, thật có lẽ trong một tháng tới, Mục Trần rất có thể đột phá, chân chính tiến vào Thông Thiên cảnh.
Mục Trần duỗi lưng, xương cốt lách cách rất thoải mái.
Thoáng nhìn xuống ao, nước ao vốn đen tối nay trở lại trong suốt, linh lực trong ao hoàn toàn đã bị hắn hấp thu hết.
Ngẩng lên một chút, hắn sửng sốt thấy Linh Khê tay ôm gối, gương mặt xinh đẹp tái nhợt, thân thể run rẩy.
- Linh Khê tỷ!
Mục Trần cả kinh, vội nhào tới ôm lấy Linh Khê kéo lên khỏi ao. Lúc này làn nước khiến cho quần áo ôm sát cơ thể càng thêm hấp dẫn.
Nhưng Mục Trần chẳng có tâm trạng nào nhìn ngắm, hắn đặt Linh Khê lên bãi cỏ, lấy ra một chiếc áo rộng thùng thình phủ lên người.
- Ta không sao, chỉ là linh lực bị hao hết mà thôi.
Linh Khê nắm lấy chiếc áo, nhìn chằm chằm xuống cỏ, như tránh đi ánh mắt của Mục Trần. Nhưng rồi lại ngẩng lên nhìn hắn đăm đăm.
- Sao vậy?
Mục Trần bị nhìn như thế, giật mình hỏi lại.
- Nhìn kỹ ngươi một chút, quả nhiên rất giống dì Tịnh.
Linh Khê khẽ cười nói.
- Dì Tịnh?
Mục Trần ngẩn ra, chợt hiểu:
- Tỷ nói mẹ của ta?
Linh Khê nhẹ nhàng gật đầu:
- Vừa nãy mơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821560/chuong-386.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.