Chương trước
Chương sau
Bạch hổ chân đạp tinh tú, hai mắt đỏ sậm khát máu hung tàn. Khí tức hung ác sát phạt hội tụ lại khiến cho thiên địa trong phạm vi trăm dặm phải rung chuyể, vạn thú run rẩy.
Xa xa trên ngọn núi nọ, Tô Huyên cũng thần tinh kinh hãi, không phải chưa từng thấy Mục Trần thi triển Bạch Hổ Thần Ấn, lúc trước chiêu thức lợi hại đó của hắn đã cả được công kích lợi hại của Lý Huyền Thông.
Nhưng lúc này Bạch Hổ Thần Ấn của hắn hơn xa khi trước.
"Uồm!"
Bạch hổ gầm lên, ánh sáng bộc phát, không gian biến dạng, nó lao tới biển máu hung hãn không sợ hãi.
"Bùm!"
Bạch hổ công kích biển máu, linh lực lốc xoáy lan tỏa khiến núi rừng cũng hóa thành đất bằng, núi non quanh đó lại thêm một dịp sụp đổ kinh hoàng.
Biển máu như bông tuyết chạm vào dung nham, nhanh chóng bốc hơi tan rã.
Bạch Hổ Thần Ấn của Mục Trần trứ danh sát phạt, lại kết hợp với hung sát khí khủng bố, uy lực hung mãnh vô cùng, sức mạnh đáng sợ khó hình dung.
- Không thể nào!
Bạch Hiên sắc mặt kịch biến, khó tin thốt lên. Sát chiêu của hắn lại không chịu nổi một đòn trước công kích của Mục Trần!
- Cái tên đáng chết còn giữ lại một chút thần trí?
Bạch Hiên nghiến răng tức tối, tên tiểu tử quái thai, bị hung thần lực khủng bố xâm thực vẫn còn có thể điều khiển bản thân?
- Đỡ!
Hắn gào lên, huyết thương vũ động, linh lực hùng hậu tuôn ra quán chú vào huyết hải, định dùng chiến thuật "lấy thịt đè người", lấy linh lực dồi dào của bản thân áp chế công kích của Mục Trần.
"Uồm!"
Trước sự chống đỡ đó, bạch hổ rống lên giận dữ, đôi mắt càng thêm huyết tinh nồng đậm. Bất chợt thân hình bạch hổ thu nhỏ lại thành quang ấn chừng một trượng, thế nhưng khí tức sát phạt vẫn khủng bố như cũ.
Quang ấn lướt qua, nơi nơi trong biển máu liền bốc hơi, khí tức sát phạt biến nó thành chiến trường tu la.
"Roạt! Roạt!"
Biển máu không ngừng tan mất, Bạch Hổ Thần Ấn như một sát tinh không thể ngăn cản xé toang biển máu, lao đến Bạch Hiên.
- Ta không tin, hôm nay không giết được ngươi!
Bạch Hiên đỏ mắt nhìn Bạch Hổ Thần Ấn thế tiến dồn dập, đường đường là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ, tại sao lại chật vật trước mặt tên Mục Trần Dung Thiên cảnh trung kỳ kia chứ?
- Bát Hoang Huyết Chiến Quyết, Huyết Hồn Chiến Mâu!
Bạch Hiên kết ấn, hét to lên, linh lực ngưng tụ thành một thanh chiến mâu cao trăm trượng, huyết tinh ngập tràn, khí thế thảm thiết.
Một linh quyết công kích có uy lực cực lớn.
Chiến mâu vừa hiện, xuyên phá trời cao, khí tức nồng đậm thảm thiết ngang nhiên va chạm với Bạch Hổ Thần Ấn!
"Uỳnh!"
Tiếng vang kinh thiên theo khí lãng kinh người tỏa ra, Mục Trần và Bạch Hiên đều chịu đòn nghiêm trọng văng ngược ra, nện vào hai vách núi đối diện nhau.
- Hự!
Bạch Hiên ói máu, tim đập thình thịch, trong lòng tràn ngập phẫn nộ. Bên kia Mục Trần đã lại tiến ra từ cái khé núi, thân thể nhuốm đầy máu, chảy xuống như suối. Nhìn hắn như một kẻ tắm máu điên cuồng, đôi mắt đỏ rực như hung thần.
Dường như không phát hiện ra thương thế bản thân, đau nhức cũng chẳng màng, hắn như một cỗ máy giết chóc không biết đau đớn mệt mỏi.
- Tên nhóc khốn nạn!
Bạch Hiên trừng mắt lãnh khốc, trong lòng gầm nhẹ. Mục Trần bây giờ toát ra khí thế cả hắn cũng cảm thấy sợ hãi.
Mục Trần tùy ý cho máu tươi đổ xuống, đôi mắt hiếu sát vẫn nhìn chằm chặp Bạch Hiên, hắn le lưỡi liếm máu tươi trên gương mặt, nở một nụ cười đanh ác điên cuồng đáng sợ.
"Véo!"
Ánh mắt khóa chặt mục tiêu, hắn cấp tốc lao tới.
- Thằng nhãi, tao giết mày!
Bạch Hiên cũng điên cuồng gào lên, linh lực hùng hậu bộc phát, quyền kình hung hăng đánh tới Mục Trần, ra tay cực kỳ tàn nhẫn.
Chiêu chiêu hung ác, hai người đánh nhau liên hồi mấy chục hiệp, thân thể trúng đòn đã vô cùng nghiêmt rọng, Mục Trần cả người máu me kinh hoàng, bị đánh văng tứ tung.
Bạch Hiên cũng thê thảm chẳng kém, áo quần nát bét, một dấu tay xuyên qua lồng ngực, gần như đâm thủng trái tim hắn.
Đồng đội của Mục Trần lạnh run nhìn cảnh tượng hai con người điên cuồng chiến đấu giết chóc lẫn nhau.
Chẳng qua, Mục Trần bị hung thần lực ăn mòn thần trí, còn Bạch Hiên thì bị hắn bức đến mức cũng điên cuồng gần như vậy.
Đối diện thế công chẳng ngại sống chết của Mục Trần, nếu không tỏ ra giống như vậy, có lẽ Bạch Hiên đã chết từ sớm.
Nhưng dù vậy vẫn không kiên trì được quá lâu.
Dù có hung ác bao nhiêu, hắn vẫn còn là con người, vẫn còn sợ hãi, khác xa với Mục Trần đã tiến vào trạng thái hung thần chỉ biết giết chóc, không chút cảm xúc....
"Uỳnh!"
Hai bóng người phun ra một đống máu rồi văng ngược lại. Bạch Hiên run rẩy nghiến răng:
- Thằng nhãi con, thằng điên...
Nhìn thân thể nát bét với những vết thương cực sâu và trí mạng, cơn đau khiến hắn run lên, đôi mắt không còn tàn nhẫn nữa, mà hoàn toàn bị lấp bởi kinh hãi.
- Không thể lao vào hắn như vậy nữa, tên điên này sớm muộn cũng bị hung thần lực chiếm mất thần trí, tất tử vô nghi, không cần phải liều mạng với hắn!
Bạch Hiên lo sợ. Cục diện hiện tại đã hoàn toàn vượt khỏi tầm tay, hắn không nghĩ bản thân sẽ bị Mục Trần bức bách đến thế này.
Cắn răng lui gấp, trong tay hắn xuất hiện một ngọc phiến màu đen, siết tay bóp nát ngọc phiến.
Một luồng hắc ám trôi đi lặng lẽ.
"Vút!"
Nhưng chính lúc hắn lui lại, Mục Trần đã điên cuồng lướt tới, công kích hung ác bao phủ lấy tất cả những yếu huyệt trên người Bạch Hiên.
Bạch Hiên không muốn liều mạng, chống đỡ yếu ớt, liên tiếp bại lui. Nhưng hắn nhanh chóng nhận thấy thế lui không hề có tác dụng, vì Mục Trần đã hoàn toàn điên cuồng chém giết.
- Tiểu tử, ta giết ngươi!
Bạch Hiên bị bức đến nổi cơn tam bành, cục diện vốn hoàn toàn làm chủ lại biến thành lui cũng không xong. Hắn nhanh chóng chớp lấy một cơ hội, huyết thương như điện đâm tới hòng xuyên thủng ngực Mục Trần.
Mục Trần lại không tránh né, thân hình chỉ hơi nghiêng một chút, mặc cho trường thương xuyên qua vai, hắn vẫn thẳng tiến áp sát Bạch Hiên.
Bạch Hiên nhìn thấy đôi mắt hiếu sát trên gương mặt đầy máu của Mục Trần, hắn run rẩy cất tiếng:
- Tên điên!
Cách chiến đấu không cần mạng đó đã hoàn toàn đánh tan chiến tâm của Bạch Hiên.
"Véo!"
Song chỉ vươn ra, huyết quang ngập tràn, Mục Trần lập tức bắt lấy khoảng khắc Bạch Hiên hơi thất thần kia mà đâm tới.
Bạch Hiên lạnh cả sống lưng, hai tay giao nhau che trước cổ họng.
Ánh mắt lóe lên, hung thần lực trong cơ thể Mục Trần dồn hết vào song chỉ tiến lên, ngón tay như hóa thành tinh thể đỏ thẫm.
Giây phút đó, Bạch Hiên chỉ kịp cảm thấy bất ổn, nhưng không kịp lui bước, chỉ kình của Mục Trần đã đâm thẳng vào hai bàn tay của hắn.
Đau nhức lan tỏa, song chỉ như máu xuyên phá đôi bàn tay của hắn. Hung uy cũng không giảm, lại đâm tiếp vào cổ họng Bạch Hiên.
"Xoẹt!"
Một tiếng động nhỏ vang lên theo ánh sáng đỏ xuyên ra đằng sau cổ Bạch Hiên.
Thân thể Bạch Hiên khựng lại, đôi mắt mở to, vẫn còn lưu lại vẻ khó tin kinh hãi, môi run run muốn nói gì đó, nhưng không thể cất tiếng.
Ngón tay Mục Trần xuyên qua cuống họng Bạch Hiên, đôi mắt ngẩng lên nhìn đối thủ đã gần tuyệt khí, huyết tinh đỏ ngầu trong mắt rút đi, để lại một đôi con ngươi linh động đen láy.
- Ai nói với ngươi thần trí của ta bị chiếm cơ chứ? Ta chỉ sử dụng hung thần lực kia thôi.
Gương mặt đầy máu của Mục Trần lành lạnh cất tiếng, nét cười đáng sợ đọng trên môi hắn.
- Muốn giết ta, phải trả giá đắt....
Mục Trần đặt tay lên mặt Bạch Hiên, đẩy nhẹ rút tay ra. Bạch Hiên chỉ còn thoi thóp rơi thẳng xuống ngọn núi bên dưới. Thân thể Mục Trần hơi lắc lư, cũng rơi theo xuống dưới.
"Uỳnh!" "Uỳnh!"
Hai người cùng lúc chạm đất, thân thể trọng thương của Mục Trần lại phun tiếp một ngụm máu. Bạch Hiên mặt mũi đầy máu me, thân thể run run, đôi mắt mờ đục nhìn hắn, giọng nói yếu ớt truyền ra.
- Các ngươi... không ai... chạy thoát!
Mục Trần nhíu mày nhìn Bạch Hiên đang dần dần mất đi sinh cơ. Cái tên này đã chết mà còn khiến cho người ta bất an. Không ai chạy thoát? Bây giờ ngươi còn thủ đoạn gì chứ?
Hắn lắc đầu, trực giác cũng cho thấy không an tâm, nhưng hiện tại hắn cũng không nhúc nhích nổi, cơn đau âm ỉ trong cơ thể cho biết hắn đã trọng thương cực kỳ nghiêm trọng.
Hiện tại hắn đã hoàn toàn mất sạch chiến lực.
"Véo! Véo!"
Đám Tô Huyên nhanh chóng lướt tới, hạ xuống ngọn núi. Cả bốn người đều kinh hoàng nhìn Bạch Hiên trợn mắt nằm gần Mục Trần không nhúc nhích, một lúc sau mới hồi tỉnh lại.
Người nầy, lại có thể giết Bạch Hiên nhanh như vậy....
Đó là cường giả Hóa Thiên cảnh hậu kỳ a!
- Ngươi không sao chứ?
Tô Linh Nhi vội vàng tiến tới, cẩn thận dìu hắn dậy.
- Mau rời khỏi đây!
Mục Trần cố gắng dùng chút khí lực còn sót lại, giọng khàn khàn cất tiếng.
Tô Huyên nghe thấy liền cả kinh, nhưng không chất vấn gì hắn, đỡ Mục Trần định cất bước chạy ra ngoài.
Nhưng chưa kịp động thân, thì một tiếng cười khẽ từ đâu vang lên khiến mọi người lạnh gáy.
- Ha ha, thật là lợi hại, ngay cả Bạch Hiên cũng bị các ngươi giết. Đệ tử Bắc Thương linh viện quả nhiên danh bất hư truyền a...
Tô Huyên ngẩng lên, nhìn thấy trên cành vây vắt vẻo bên vách đá có một thanh niên vận hắc bào, lưng đeo trường kiếm đang mỉm cười nhìn họ.
Dáng vẻ bình phàm, nhưng mi tâm của tên kia có hoa văn hình ma long. Lúc hắn cười, con ma long đó chợt trở nên dữ tợn.
Tô Huyên sắc mặt kịch biến khi thấy thanh niên nọ.
- Ma Long Tử?
Ma Long Tử, Huyền Thưởng bảng, bài danh đệ nhị.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.