Lý Huyền Thông ra về, những tin tức hắn mang đến khiến cho Mục Trần khó mà bình tĩnh. Không ngờ gánh nặng của Lạc Li so với tưởng tượng của hắn còn nặng hơn nhiều.
Phần tình cảm của nàng tạm thời gác lại việc trọng yếu để ngàn dặm xa xôi đến Bắc Thương linh viện gặp lại hắn thật vô cùng cảm động, chân tình của mỹ nhận thật không gì sánh được.
"Vù."
Lát sau, một bóng người bay đến, dừng lại trên tiểu lâu. Mỹ nhân đã trở về.
Lạc Li thấy Mục Trần đợi ở đó cũng thấy hơi lạ, nhưng vẫn dịu dàng mỉm cười.
Mục Trần trìu mến nhìn người con gái xinh đẹp kia, tình cảm sâu lắng toát ra khiến cho nàng đỏ mặt.
- Gì thế?
Lạc Li chùi chùi gương mặt, sẳng giọng hỏi.
Mục Trần từ từ tiến lên, vươn tay ra ôm lấy vòng eo của nàng, kéo vào lòng.
Lạc Li mặt càng đỏ lên, mắt đẹp nhanh chóng quét tứ phía, thấy không ai mới mặc cho hắn ôm vào người. Cảm giác quen thuộc khiến cho những mệt mỏi sau nhiều ngày tu luyện cũng trở nên thoải mái.
- Ta xin lỗi!
Mục Trần đột nhiên nhẹ giọng nói.
Lạc Li giật mình, hỏi
- Sao lại nói vậy?
- Trước đây nàng nói nếu thích ta sẽ khiến nàng chậm chạp tu luyện, ta cứ tưởng nàng nói chơi, để ta khiến nàng gặp những chuyện phức tạp.
Mục Trần cảm khái nhớ lại nguyên nhân mà nàng đuổi giết hắn suốt nửa năm trong Linh Lộ, quả thật là buồn cười.
Lạc Li ngẩng mặt lên, nhíu mày tỏ vẻ khá bực:
- Bây giờ ta lại không thích ngươi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-chua-te/821398/chuong-224.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.