Cách hai đứa nhóc Tống Tiểu Bảo và Ngụy Chi Viễn này sống chung còn khó hiểu hơn mốt quần áo của tụi con gái mỗi năm.
Thông thường trong vòng năm phút là có thể dễ dàng đổi xoành xoạch giữa “cấu xé” và “hòa thuận”.
… Còn mau lẹ thất thường hơn cả chớp giật, lũ người phàm tục ngu xuẩn đâu thể nào theo kịp.
Tống Tiểu Bảo dốc hết thiên phú ngôn ngữ ít ỏi vào việc đặt biệt danh cho Ngụy Chi Viễn, mấy biệt danh nó thích nhất là “Chó Con”, “Bóng Đèn Pha”, “Cây Sậy Đầu Cứt Dê” (gọi tắt là “Cứt Dê”),“Tiểu Vương Bát”, “Vương Bát Đản”… Ngụy Chi Viễn thì khá ngắn gọn, thông thường bốn chữ “nhãi con xấu xí” chỉ chớp mắt đã đánh bẹp con bé.
Nhưng sau hôm ấy, cách xưng hô của Tống Tiểu Bảo với Ngụy Chi Viễn bỗng nhiên không còn biến hóa khôn lường như vậy, từ đó nó rút gọn thành “anh ba”.
Tống Tiểu Bảo chấm dứt khiêu khích đơn phương, ở trước mặt Ngụy Chi Viễn, rốt cuộc từ một con nhãi đáng ghét biến thành một cô bé dễ thương, Ngụy Chi Viễn có qua có lại, tự nhiên cũng rút gọn xưng hô thành “Tiểu Bảo”, mối quan hệ giữa hai tên nhãi từ thù địch biến thành anh em bình thường.
Song Ngụy Khiêm chẳng rỗi hơi đi nghe ngóng ba cái chuyện cãi cọ với hòa bình của tụi nhỏ, chỉ cần hai đứa không đánh nhau thì dù cãi lộn gã cũng chả nhận ra, hòa bình cũng không có cảm giác gì, Ngụy Khiêm trời sinh có thể nhắm mắt làm ngơ với việc bản thân không thấy hứng thú.
Bữa đó, Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca/199501/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.