Ngụy Khiêm giận Tống Tiểu Bảo đến mức ù hết cả tai, toàn thân nhũn ra, Ngụy Chi Viễn cao to đè trên người, gã giãy vài lần mà không thoát được.
Bà Tống dưới bếp vội vàng ném chổi rảo bước ra đây, thấy tình cảnh này chỉ sợ Ngụy Khiêm không biết nặng nhẹ ra tay với Tiểu Bảo, vội dùng cách giảo hoạt mà khéo léo để che chở cho chú nghé con – tự mình phát lưng Tiểu Bảo một cái, mắng: “Nói chuyện với anh hai kiểu gì thế hả? Điên à?”
Tống Tiểu Bảo vẫn cứng cổ, muốn tỏ rõ thái độ cứng rắn quyết không thỏa hiệp, nhưng nước mắt lại rơi như mưa.
Bà Tống thở dài, đứng trong vòng xoáy mâu thuẫn gia đình – giữa Ngụy Khiêm và Tiểu Bảo, lấy thái độ chủ trì đại cục nói ba phải: “Bà nói nhé, Tiểu Bảo, con không đúng rồi, anh con nói sai chỗ nào? Con bây giờ còn nhỏ, không lo học hành thì mai mốt cạp đất mà ăn hả? Học sinh trung học mà đi chợ với bà cũng không tính được tiền lẻ, ôi trời ơi!”
Tiểu Bảo ra sức lau nước mắt: “Học sinh trung học đâu phải để tính tiền lẻ!”
Bà Tống hùng hồn phản bác từ góc nhìn thất học riêng biệt: “Ngụy biện! Bí thư chi bộ xã bà là học sinh trung học mà năm đó đánh bàn tính giỏi lắm.”
Qua sự quấy nhiễu không thể nói lý của bà lão, Ngụy Khiêm rốt cuộc bình tĩnh hơn, gã ngửa đầu nhìn đăm đăm trần nhà một lúc, sau đó hít sâu một hơi, giọng dịu bớt bảo Ngụy Chi Viễn: “Thả tao ra.”
Cho đến khi cảm thấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca/1331360/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.