Ngụy Khiêm không nhắc với ai về việc này, cuối tuần, gã cưỡi con xe ghẻ trừ chuông chẳng thèm vang thì chỗ nào cũng vang leng keng đến hiệu sách nhỏ chuyên bán sách cũ trước cổng trường cấp ba, mua hai chồng sách giáo khoa với giá thấp, sau đó gã lại mua ít hành lý đơn giản rồi đến công xưởng xin thôi việc và lĩnh lương.
Bốn giờ rưỡi sáng thứ Hai, Ngụy Khiêm lén lút bò dậy, cả nhà còn đang ngủ – bà Tống hơn ba giờ dậy luộc trứng, sau đó để lửa riu riu cho ngon miệng, bản thân bà cũng nhân khoảng thời gian này đi ngủ một lúc, gần năm giờ mới dậy tắt bếp.
Ngụy Khiêm không định quấy rầy người nhà, lấy một trăm năm mươi đồng tiền lẻ mang đi như phường trộm cắp, số khác đều đã đổi thành tiền chẵn, được gã khẽ khàng đặt lên bàn, dùng chén trà chặn lên.
Gã để lại tờ giấy viết đại khái khi nào trở về, không nói rõ mình đi đâu, cũng chẳng cho hay mình đi làm gì.
Ai ngờ gã làm xong những việc này quay đầu lại mới phát hiện Ngụy Chi Viễn không biết đã dậy từ khi nào.
Chú chồn con này yên ắng ngồi dậy, tròn mắt nhìn gã.
Ngụy Khiêm vội vàng bịt miệng Ngụy Chi Viễn trước khi nó kịp nói gì, thằng bé không rõ nguyên do ngẩng đầu nhìn gã, Ngụy Khiêm nghiêng người ngồi bên giường, đè nó nằm xuống, lấy tấm chăn mỏng đắp cho, đoạn nhỏ giọng bảo: “Đừng ồn, bà vừa luộc trứng, để bà ngủ thêm một lúc – mày cũng ngoan ngoãn đi, dậy sớm như vậy làm gì?”
Ngụy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca/1331345/chuong-23.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.