Phan Diệp chân chạy xe một hồi thì cuối cùng cũng dừng lại trước cổng nhà của mình. Ban đầu vốn dĩ khi nhận được điện thoại của ông nội Thẩm lúc đó bản thân đang rảnh rỗi nên đưa cậu về nhà cũng không có gì quá đáng. Như vậy có khi còn cải thiện được mối quan hệ đang trở nên kỳ lạ của họ. Nhưng mà không ngờ khi đến nơi thì cậu đã say đến mức chẳng nhận ra trời trăng còn ông nội thẩm thì trên đường trở về lại nói rằng có việc bận không có ở nhà vì thế hôm nay hắn cứ để cậu ở tạm nhà hắn một hôm. Mới nghe liền biết là nói dối nhưng mà thôi vậy dù sao cũng đã lỡ giúp rồi. Vậy thì đành giúp cho trót vậy!
- Sao mà say vậy chứ?!
Nhìn cậu nằm say đến không biết gì. Hắn chỉ có thể thở dài nghĩ thầm đây có khi nào là nhân cách khác của cậu hay không?
Thử lay lay người cậu thì Thẩm Lạc Tình chả có phản ứng gì. Miệng thì cứ lẩm bẩm mấy câu chửi tục quen thuộc. Hắn hết cách đành khom người bế cậu lên. Mà tính ra thì cậu cũng không nặng lắm. Bế lên còn khá vừa tay hắn nữa.
Người hầu trong nhà khi thấy hắn bế cậu về liền được một phen trố mắt, sau đó thì mỉm cười vội nép ra để hắn đưa người vào. Họ nhìn hắn khuất bóng trên hành lang sau đó liền nhìn nhau cười nhẹ.
- Xem ra cậu hai thật sự đã mở lòng rồi!
- Ừ, tôi còn tưởng sau chuyện kia thì cậu ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-xa-hoi-den-khong-phai-la-the-than-/3575105/chuong-25.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.