Mấy ngày sau...
- Đại ca, anh làm gì mà tâm trạng cứ tệ vậy? Bánh mì em mua bộ không ngon hả?
Lý Sâm sáng sớm vừa gặp Thẩm Lạc Tình đã bị dọa sợ. Làm cái gì mà mặt mày của cậu mấy bữa nay như giẫm phải phân chó vậy. Sắc mặt gì đầu mà hầm hầm, nhìn như ai ăn hết của đến nơi.
- Nói nhiều quá, câm hộ chút!
Thẩm Lạc Tình nâng miệng mắng cho hả giận. Từ hôm qua đến giờ mỗi lần nghĩ đến chuyện đó là cậu lại không kiềm được. Phan Diệp Chân tên khốn đó hay lắm, để cho cậu leo cây. Tốt, tốt, Thẩm Lạc Tình này đó giờ chưa từng phải chịu những cảm giác như vậy, tên khốn Phan Diệp Chân cứ đợi đó!
- Là liên quan đến người họ Phan đó hả? Ấy chà đại ca à anh thật sự...
Lý Sâm nghĩ nghĩ liền đoán ra chỉ có một trường hợp cho biểu cảm của cậu. Dẫu sao mấy nay không thấy cậu nhắn tin điện thoại do đó có thể đầu dây mối nhợ là vì người kia. Nhưng mà chưa kịp nói hết câu thì đã bị lườm một cái. Do đó chỉ có thể cụp đầu ngậm miệng đứng một bên không hó hé.
- Khu! Hôm nay chúng ta có một vụ làm ăn, tối nay em với anh cùng mấy đứa nữa sẽ đi!
Lý Sâm sựt nhớ ra chuyện quan trọng liền nói với cậu. Thẩm Lạc Tình nghe vậy liền cứng ngắc gật đầu. Thôi vậy, có việc làm cũng được, như vậy thì đỡ tức! Chứ cứ nghĩ đến chuyện bị leo cây là cậu đã
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-xa-hoi-den-khong-phai-la-the-than-/3575097/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.