Liễu Như có chút không biết phải nói thế nào cho thõa. Quả thật lần đầu tiên khi nhìn thấy hình ảnh của cậu bà vô cùng sốc bởi lẽ cậu và Lạc Thiên Vũ cứ như hai giọt nước. Chỉ là Lạc Thiên Vũ mang nét trầm tĩnh hơn cậu, gương mặt cũng không phải kiểu sẽ luôn vui vẻ cười đùa. Hồi đó bà thật sự rất thích người con trai tên Vũ Vũ đó. Nhưng mà bà có thích cũng vậy thôi, người ta vốn đâu có thương con bà cơ chứ...
- Em.biết bản thân làm vậy là sai...nhưng mà nhìn Diệp Chân đau khổ suốt ngày nhớ về một người em lại không chịu được...
Liễu Như biết bản thân mình ích kỷ, nhưng mà bà không muốn con trai mình phải chịu thêm nỗi đau nào nữa. Mấy năm Lạc Thiên Vũ rời đi là mấy năm Phan Diệp Chân sống trong đau khổ. Có lúc bà cũng đã nghĩ, con trai mình sao mà khờ như vậy? Chỉ là một người không yêu mình thôi mà sao lại ngu ngốc đâm đầu vào chứ? Hắn có gia thế, có quyền lực, có ngoại hình tất cả, vậy thì cớ gì phải cầu xin tình yêu từ người khác chứ? Vả lại nếu hắn chỉ tìm kiếm người kia thôi thì không có chuyện gì, nhưng mọi chuyện càng lúc càng trở nên phức tạp, đến mức Phan Diệp Chân xém một chút là làm chuyện khờ dại, như vậy hỏi xem, bà có thể để yên hay sao? Để cho con trai mình đâm đầu vào chỗ chết?
- Em làm vậy cũng chỉ muốn tốt cho con thôi, nếu có chuyện gì anh sẽ cùng em gánh vác!
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-xa-hoi-den-khong-phai-la-the-than-/3575093/chuong-13.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.