Người chủ trì nghe say mê, không có quấy nhiễu, bởi vì miếng vải đen trên mặt người đàn ông đã bị nước mắt thấm ướt nhẹp.
"Một ngày kia, cũng là một ngày cuối cùng chúng tôi ly biệt, cô ấy ở bệnhviện sinh con, mà tôi khẩn cấp cần đi ra nước ngoài một chuyến, cô nóivới tôi, nhất định phải trở về cùng cô ấy nhìn đứa bé ra đời, sau đócùng nhau đón năm mới, tôi đã hứa với cô ấy, nhưng sau khi tôi xử lýxong tất cả công việc, không kịp chờ đợi đi lên máy bay, đã gặp phải tai nạn máy bay, não bộ bị thương nghiêm trọng, rơi vào tình trạng sốngthực vật, nhưng vợ tôi không oán giận, cô ấy rất giỏi, không muốn saukhi tôi tỉnh lại không giữ được địa vị, một mực giúp tôi xử lý côngviệc, sợ có một ngày tôi tỉnh lại sẽ hai bàn tay trắng, tất cả mọi người bảo cô ấy nên buông tha, tôi không tỉnh lại nữa, nhưng cô vẫn kiên trì, mặc dù đang ngủ say, nhưng tôi có thể cảm nhận cô ấy đang ở bên cạnhtôi, kể chuyện xưa, kể chuyện cười cho tôi nghe, cô nói cho dù cả đời,cô cũng không sao cả, chỉ cần tôi có thể ở cùng với cô ấy là tốt rồi, cứ như vậy ngày qua ngày, hơn một năm rưỡi, rốt cuộc chờ đến khi tôi tỉnhlại, cô ấy lại bỏ đi!"
"Tại sao cô ấy bỏ đi ?"
Lạc ViêmHành hít sâu một hơi, lắc đầu nói: "Tôi không biết, có lẽ cô nghe nóisau khi tôi tỉnh lại sẽ hồi phục thị lực, cô ấy không tin tôi, sợ chồngcủa mình sẽ mê luyến nơi phồn hoa,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-xa-hoi-den-cam-thu-tinh-khiet/1257568/chuong-90.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.