"Đại công cáo thành!"
Ánh đèn trong phòng sáng lên, không giống không khí trầm lặng lúc trước, trong phòng bởi vì có tiếng cô gái mà vô cùng náo nhiệt, người đàn ôngyên tĩnh nằm ở trong ghế sa lon hưởng thụ thế giới hai người, sau khicởi bỏ gút mắc, cảm giác hoàn toàn khác nhau, dĩ nhiên, anh cảm thấyquan hệ này chưa đủ, giấy hôn thú chưa tới tay, cô gái còn có nhiều cơhội lựa chọn người khác.
Giống như lời của Trình Thất, tiền không tới tay vậy không gọi tiền!
Ngay cả A Nhiêm cũng cảm thấy sung sướng, bò qua bò lại xung quanh côgái, một tấc cũng không rời, so với chủ nhân nặng nề, nó thích TrìnhThất mang cho nó thoải mái hơn.
Trình Thất đẩy mặt của con trăn: "Mau tránh ra, mau tránh ra, Lạc ViêmHành, A Nhiêm đi theo anh là nghiệp chướng đời trước của nó!"
"Hả? Chỉ giáo cho?" Một người đàn ông nào đó một tay chống cằm liếc xéo qua, anh có khắt khe với con vật cưng sao?
Một cô gái nào đó thu dọn xong cái hộp sắt, ôm cổ của A Nhiêm lắc đầu: "Anh dẫn nó đi chơi chưa?"
"Bên trong thành phố không có chỗ nó đặt chân mà !" Chó to lớn cũng bị cấm, huống chi trăn.
Nghe vậy Trình Thất đau lòng sờ sờ đầu A Nhiêm: "Không trách được thânthiết với em như vậy, vẫn lấy lòng, giống như rất sợ em rời khỏi, nó quá tịch mịch, nhất định rất khát vọng thế giới bên ngoài, nhưng bởi vì anh ra lệnh cấm chế nên không dám chạy ra ngoài, mà anh giống như hũ nút,rất tịnh mịch, không làm cho nó vui
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-xa-hoi-den-cam-thu-tinh-khiet/1257548/chuong-70.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.