Không khí trên bàn ăn gượng gạo cực kì. Ngọc Cảnh Anh nhìn người đối diện một chút, cảm thấy toàn thân ngượng ngùng, thấp tha thấp thỏm không yên. Rõ ràng anh có nhiều điều muốn nói, muốn hỏi cậu nhưng cuối cùng vẫn là không thốt nên lời. Ngọc Cảnh Anh cúi gằm mặt ăn bát cơm nãy giờ hơn 10 phút vẫn chưa xong.
Lâm Bối Bối nhìn thằng bạn ngốc nghếch của mình mà chấm hỏi đầy đầu. Cơ hội tốt như thế này lại không nói gì, cậu định giấu tình cảm đó vào trong tim thẩm chắc.
Lập tức, Lâm Bối Bối bắn tín hiệu sang thằng bạn mình.
“Nào, nói gì đi chứ. Không khí bàn ăn căng thẳng lắm mày biết không?”
“Tao biết nói cái gì bây giờ?”
“Bình thường mày mở miệng như máy hát mà, sao bây giờ lại ngại.”
Danh Hoài ngồi bên cạnh thấy hai người nháy mắt bắn tín hiệu với nhau liên tục thì muốn phun ra ngoài mấy ngụm cơm. Thật sự xem cậu là người vô hình sao? Rốt cuộc thông qua mấy cái nháy mắt đó hai người có hiểu được ý của nhau không vây?
Thấy ánh mắt kì lạ của Danh Hoài dành cho mình, Ngọc Cảnh Anh ho khụ khụ mấy tiếng cắt đứt chuỗi truyền tín hiệu với bạn mình. Quả nhiên, Lâm Bối Bối cũng giật mình dừng lại. Anh nuốt nước miếng cái ực, cúi đầu dựa vào bát cơm mà tiếp tục ăn.
Ngọc Cảnh Anh thấy bạn mình bỏ rơi mình giữa chợ cũng tức giận liếc mắt mấy cái..
“Sao thế đại ca, anh có điều gì muốn nói với tôi sao?”
Danh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982579/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.