Ngọc Cảnh Anh bình thường như chú thỏ con hiền lành, tuy hơi nghịch ngợm nhưng được mọi người chiều chuộng nên lúc nào trông cũng có vẻ mềm mại. Anh tuy là làm đại ca trong trường nhưng mọi người đều ngầm hiểu cái chức đại ca này là dùng tiền mua chứ không phải do dùng vũ lực lấy được.
Nhưng con thỏ khi điên lên cũng sẽ cắn người.
Ngọc Cảnh Anh đôi mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm tên côn đồ trước mắt. Anh biết đây chính là kẻ đã đánh Danh Hoài bị thương ra nông nỗi như lúc này. Điều này khiến anh ngứa mắt tột độ. Danh Hoài vốn là đàn em của anh cũng là người anh thích. Những kẻ ngu ngốc này đã động đến vảy ngược của anh rồi.
“Mày nói đi. Mày chính là kẻ đấm vào mắt Danh Hoài đúng không?”
Đám đàn em của tên côn đồ lúc này đã run như cày sấy vội vàng gật đầu. Tên cầm đầu vốn được sự bảo kê của Ngọc Cảnh Thâm, nhưng lúc này cũng không hiểu chuyện gì xảy ra. Hắn cũng không dám nói là Ngọc nhị thiếu gia đã ra lệnh hắn làm. Hắn linh cảm được rằng nếu nói chuyện này ra, kết cục của hắn sẽ rất đáng sợ đó. Nhưng Ngọc Cảnh Anh không quan tâm đến lời hắn ta cầu xin. Anh là kiểu người ăn miếng trả miềng. Nếu tên này đã làm người của anh bị thương thì hắn cũng đừng hòng thoát.
Thế là lúc này trong con hẻm nhỏ vắng người qua lại đã xảy ra một cuộc ẩu đả. À không, nói đúng hơn chỉ có một bên đánh một bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982555/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.