“Tôi thích anh. Anh hẹn hò với tôi nhé.”
Sau nụ hôn, Danh Hoài đã nói như thế. Điều này làm trái tim vốn không an phận của Ngọc Cảnh Anh lại rung lên dữ dội, mọi nơ ron thần kinh trong người kêu gào như điên muốn giải phóng.
Hoá ra, đây chính là cảm giác người mình thích cũng thích mình sao.
Hoá ra được thích là điều hạnh phúc đến nhường này.
“Tôi… tôi.. cậu..”
Ngọc Cảnh Anh rất muốn hét lên rằng tôi đồng ý làm người yêu của cậu. Chỉ là âm thanh đều kẹt trong cổ họng không phát ra được. Anh xoắn quẩy cả lên, hai tay nắm chặt lấy tay Danh Hoài. Ý bảo hãy chờ một chút.
Chờ anh bình tĩnh tiêu hoá được lời tỏ tình này, anh sẽ trả lời cậu.
Năm phút trôi qua mà trái tim kích động của Ngọc Cảnh Anh vẫn không dừng lại được, cuối cùng anh chỉ có thể gật đầu mạnh một cái, sau đó ôm lấy Danh Hoài, làm nồng nàn thêm nụ hôn của cả hai.
Nếu không thể nói được, hãy để trái tim cất lời. Danh Hoài có thể cảm nhận được trái tim của cậu đúng không?
Ngọc Cảnh Anh nằm trên giường lăn qua lộn lại, nhớ lại tình cảnh tỏ tình bất ngờ với nụ hôn đó, trái tim cậu lại rung động mãnh liệt thêm lần nữa. Danh Hoài nhìn thì chỉ biết học thôi hoá ra lại có một mặt tính cách hoang dã như vậy.
Ngọc Cảnh Anh trộm chui vào chăn, cười hì hì không ngừng. Cảm giác lúc mới yêu và được đáp lại thật sự rất tuyệt. Anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982537/chuong-35.html