Không khí trong phòng tự nhiên có phần ngượng ngùng. Cả hai đều như bị bấm nút đứng hình, không một ai phát ra tiếng động hay có hành động gì cả.
Mãi một lúc sau Ngọc Cảnh Anh mới sực nhớ ra tình huống này, anh vội vàng chống tay đẩy Danh Hoài đi. Nhưng tiếc là nếu so về cân nặng thì như châu chấu đá voi vậy, đẩy mãi không lên.
Danh Hoài dường như không cảm nhận được sự ngại ngùng của anh, đôi mắt cậu vẫn đang nhìn lăm lăm vào phần cổ bên phải của Ngọc Cảnh Anh. Nơi đó có một nốt ruồi nhỏ.
Một nốt ruồi màu sắc hơi nâu, nho nhỏ thôi. Thường ngày A Anh đều dựng đứng cổ áo nên rất khó thấy. Lần này Danh Hoài có góc nhìn từ trên xuống nên đã thấy được nó. Cậu có hơi bất ngờ cũng hơi chộn rộn một chút.
Không hiểu sao trong lòng cậu như có mấy con kiến bò qua bò lại ngứa ngáy hết cả lên? Cuối cùng ma xuôi quỷ khiến lại để Danh Hoài đưa tay ra chạm vào nốt ruồi nho nhỏ đó.
Giây phút cậu chạm vào phần da thịt của mình khiến Ngọc Cảnh Anh rùng hết cả mình. Nhưng trong lòng anh chỉ xốn xang chứ tuyệt nhiên không có chút chán ghét nào. Đúng vậy, cảm giác bàn tay nóng rực của Danh Hoài sờ vào nốt ruồi trên vùng cổ của anh thật khác lạ làm sao. Chính anh cũng quên mất việc phải đẩy cậu ra nữa.
“Chỗ này… có một nốt ruồi…”
“Đúng.. đúng… vậy…”
Ngọc Cảnh Anh ấp úng trả lời. Thật ra anh cũng không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-uong-tra-sua-khong/2982534/chuong-37.html