Bốn chữ cuối cô nhấn mạnh quở trách, căm hờn những người được đề cập. Jiyoung uống một ngụm nước mát để bình tâm trước lời nói đầy ẩn ý của cô gái. Không hiểu sao ghét họ đến mức thế, dù gì cũng là ba ruột, huyết mạch vẫn chảy cùng một dòng.
Mira kể tiếp: "Người vợ lớn hại mẹ tôi đến mức bà ấy bị điên còn cha thì hiểu lầm xem mẹ là người phụ nữ lăng nhăng, trắc nết. Xem tôi là đứa tạm chủng, cho rằng tôi là con của người khác... Ông ấy đuổi mẹ con tôi đi, và vì quá yêu ba nên mẹ hoá điên khi về đây, ba cũng không thèm ngó ngàng gì đến, ngay cả, ông bà nội cũng không thèm phụng dưỡng, mới dẫn đến cớ sự thế này. Bây giờ, chết rồi nên tiền nợ viện phí đều được chuyển nhượng lại cho tôi. Đúng là con người sinh ra đều mắc nợ nhau mà"
Cô ghét ra đời. Ghét việc bản thân có mặt trên thế gian. Ghét những lời ác độc, lăng mạ của những người chung quanh. Từ lúc sinh ra đến giờ, đã được gắn mác là đứa con hoang, máu bẩn. Mẹ chịu nhiều ấm ức và tai tiếng cho đến lúc chết đi cũng còn bị dèm pha khiến cô rất hận ba.
Mira tức giận: "Tại sao chứ?. Mẹ và tôi xứng đáng bị như thế à?"
Jiyoung: "Cô Mira, xin cô bình tĩnh. Cô đừng căm ghét ba, ông ấy đã mất nên mong cô hãy bỏ qua chuyện này. Chắc chắn khi ông ấy ở bên kia thế giới, ông sẽ hối hận vì chối từ mẹ con cô!!!"
Mira nhăn mài: "Tôi không tin ông ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/372203/chuong-119.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.