Jiyoung: "Cô còn đau không?"
Yoonji không đáp chỉ lắc đầu thay cho câu trả lời, đôi mắt trầm lặng cùng gương mặt lạnh nhìn đến bức tranh sơn dầu phát họa gia đình bốn người hạnh phúc. Tất cả mọi người đều nở nụ cười, mang gương mặt phúc hậu và hài hoà, cả gia đình quây quần cùng nhau trên mâm cơm đơn sơ. Đó chính là thứ mà cả đời Yoonji luôn ghen tị. Giờ mới để ý, Yoongi và Jimin khác xa nhau hoàn toàn, từ xuất thân đến tính cách đều một trời một vực, nhưng trên hết hai người họ chung quy lại sẽ tạo ra một tình yêu khác biệt. Chính cái khác biệt đó là mầm mống để họ nắm tay mà vững đi trên con đường phía trước, dù có thế nào cũng không thể tách rời. Vừa ngắm bức tranh, cô vừa cảm thán câu chuyện hạnh phúc của anh trai.
Yoonji: "Tôi thật sự rất ghen tị với Yoongi!"
Jiyoung uể oải sau những đêm thức trắng chờ cô về, toàn thân anh mệt lả không một chút nào muốn cử động. Anh nằm trên ghế sofa để nghỉ mệt. Khẽ ngước mắt lên khi thấy Yoonji đang ngồi thơ thẩn. Bức ảnh đó là hồi năm mười lăm tuổi anh cùng gia đình chụp chung, sau đó họa bằng tranh sơn dầu, chỉ có duy nhất một tấm để ở đây. Còn những bức khác đều ở nhà riêng của bố mẹ, cách nơi đây rất xa. Jiyoung không hiểu vì sao Jimin không thích ở nhà bố mẹ, nơi đấy rộng, thoải mái hơn khi phải mướn một ngôi nhà trong cái hẽm chật hẹp, vừa xấu vừa không đủ tiện nghi.
Jiyoung tò mò: "Ghen tị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/372193/chuong-109.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.