Namjoon đưa bàn tay thon dài áp vào má anh, bàn tay mát lạnh như viên đá xoa dịu cơn nóng trong lòng.
Seokjin phải là đang sợ hãi quá khứ mà là anh đang rất tức giận, tức giận vì mình quá yếu đuối để bị người khác chơi đùa tình cảm. Nếu có thể quay về quá khứ, anh có thể tự đi lại con đường đúng đắn nhất có thể không?.
Seokjin suy nghĩ vẩn vơ, gã lại kéo anh thoát ra mớ hỗn độn tồi tàn.
Namjoon: "Tôi cũng giống như em, cũng đều bị người khác bỏ rơi. Tôi hiểu cảm giác của em mà. Em rất mạnh mẽ, Seokjin à"
Seokjin: "...Tôi không mạnh mẽ đâu, tôi đang giả vờ đó"
Namjoon: "Chẳng phải em cố gắng mạnh mẽ để có thể giả vờ mà"
Anh bật cười, nụ cười gượng gạo chua xót thật khó coi, nước mắt vô thức trào ra không thể nào kiềm được nữa. Nếu anh và gã gặp nhau thời trung học, chắc vết thương của cả hai sẽ ít đi một chút.
Seokjin muốn mở lời thương nhưng lại không biết nói gì, thứ trào ra trong cổ họng cũng chỉ có những câu từ cục súc và cực kì làm người ta tổn thương.
Seokjin: "Cậu thì biết cái gì?. Cậu đừng có mà nghĩ..."
Namjoon: "Tôi biết chứ. Tôi đã nghe Jimin và Jungkook kể tận tình, quá khứ của em và tôi đều như nhau cả!"
Anh nheo mắt lại, hai hàng lông mày như dính vào nhau. Hai tên nhóc ấy đúng là tự tiện nhiều chuyện rồi.
Gã dịu dàng nhìn người con trai đang ngồi thu chân một góc. Seokjin giống chú mèo nhỏ bị chủ bỏ rơi, nhìn anh ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/372162/chuong-78.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.