Jimin tròn mắt nhìn người đàn ông ngồi đó, vệt nắng của buổi sáng chiếu vào một góc phòng. Cậu có thể nhìn thấy nơi hắn ngồi đang toả ra vầng sáng, hào quang trông đẹp đẽ vô cùng. Khuôn mặt và đôi mắt vô hồn, không một tia vui vẻ cũng trở nên lay động lòng người. Jimin không hiểu vì sao Yoongi luôn làm cậu rối cả người vì sự đẹp trai vốn có. Cậu nhăn mài, đứng đó chống tay chỉ vào tên kia.
Jimin: "Ai cho anh vứt?. Là quà của em mà!"
Quái lạ. Hôm qua còn ôm khư khư trong tay như báu vật, không một phút giây buông lỏng. Cậu còn định cầm giúp để hắn có thể dễ dàng chống nạng, ai mà ngờ hắn không chịu đưa. Mắt lại rưng rưng cầu xin không muốn như đứa trẻ không thấy mẹ đâu sau khi thức dậy. Hôm qua cũng mất cả tiếng đưa hắn lên taxi rồi đỡ hắn vào nhà. Vậy mà không cảm ơn cậu, lại còn dám cả gan vứt quà của cậu đi.
Yoongi: "Nhưng hôm qua chính tay em đã vứt chúng xuống sàn nhà cơ mà. Tôi nghĩ em không cần nó nên tôi mới bỏ đi"
Jimin nhớ đến hành động điên rồ của mình hôm qua có chút ngại ngùng. Không sai, cậu là người gắt lên trước. Phút giây hắn mở miệng nói tiếng xin lỗi làm cậu càng tin những điều Hoseok nói là thật. Ghét việc hắn lúc nào cũng che giấu bí mật, lại càng ghét việc hắn khóc trước mắt cậu. Đêm qua nhìn thấy Yoongi khóc nghẹn đến đỏ cả mặt với bác sĩ, cậu cứ nghĩ là hắn đau quá nên mới vậy. Hoá ra khi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/372155/chuong-71.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.