Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau
Cứ tưởng sẽ có những tháng ngày bình yên nhưng cậu lại lầm. Số phận lại tiếp tục trêu đùa cậu, những ngày đi học vui vẻ dần trở thành không khí vô cùng ảm đạm, ảm đạm đến mức đáng sợ. Bởi thiên hạ truyền miệng rằng Park Jimin cậu là đồng tính luyến ái, là một thằng gay bẩn thỉu nhất trường. Mỗi ngày trôi qua cứ như một thước phim quay chậm, làm cậu khó thở vô cùng. Lại trùng hợp vào lúc Min Yoongi xin cô chủ nhiệm cho nghĩ vài ngày vì hắn có việc đột xuất đến Busan. Những ngày không có hắn bên cạnh là một cực hình đối với cậu, những ánh mắt khinh bỉ và ném cho cậu cái nhìn đầy ghét bỏ. Bộ đồng tính là tội đồ thiên cổ hay sao?. Sao lại cứ thích phân biệt thế, bộ họ không xứng đáng có được tình yêu sao?. Cậu không thèm chấp nhất những loại người có suy nghĩ nông cạn, vì vậy cậu mặc kệ họ. Lúc đó, Kim Seokjin bực bội đập bàn. Seokjin: "Như vậy cậu cũng để yên?" Jimin: "Không sao đâu. Đối với những loại người ngu ngốc như vậy, đâu cần quan tâm làm gì?" Jungkook vỗ vai cậu trấn an. Để cậu yên tâm phần nào. JungKook: "Cậu cứ vui vẻ đi còn họ nói cái gì thì mặc kệ họ. Tôi cũng yêu đàn ông cơ này. Mặc dù cũng có nhiều người nói này nói kia nhưng tôi không quan tâm" Jimin: "Ừm. Tôi sẽ không quan tâm chuyện này" Taehyung ngồi đó khoanh tay gật gật đầu hài lòng. Taehyung: "Em thật đáng yêu, Jungkook..." JungKook đỏ ửng cả mặt, Taehyung lưu manh vuốt tóc ngược ra sau, hôn gió em người yêu. Xem bàn dân thiên hạ ở đây như không có mặt, cứ như hai đứa nó kiểu vì yêu em mặc kệ đúng sai. Taehyung ôm tim mình rồi gục xuống vô cùng hạnh phúc. Seokjin người kia nhìn mà nổi cả da gà da vịt, Jimin ngậm ngùi xót xa ghen tị nhớ đến Yoongi. Từ đâu đó, Namjoon mới vội vội vàng vàng đi lại chỉ trích. Namjoon: "Gớm quá mấy má ơi. Tém tém lại dùm!" Taehyung hằng giọng: "Gì đây?. Cậu muốn chết hả?. Sao dám nói vậy?" Namjoon: "Thì sao?. Thanh thiên bạch nhật mà hai người xem như hông có ai. Muốn chim chuột gì thì về nhà làm nhá!" Gã bỗng nhiên nổi đóa lên vô cùng khó hiểu. Jungkook ngại ngùng xin lỗi rối rít, cậu là người để ý đến cảm xúc của người khác rất nhiều. Chỉ có Taehyung là cười ha hả, anh ta sẵn sàng chỉ vào mặt gã rồi nói lớn. Taehyung: "Cậu không có tình yêu nên mới cáu bẩn như vậy có đúng không. Cái tính cục súc của cậu làm người khác ái ngại nên đừng có mơ sẽ được tình yêu nhé!" Namjoon: "Cái thằng này, có tin tôi đập cậu ở đây hay không?" Gã mỉm cười thân thiện rồi bẻ tay rơm rớp. Muốn lao vào đánh nhau với cậu lắm rồi. Taehyung đứng dậy nói nhỏ, không muốn cho ai nghe. Taehyung: "Trước đây tôi là trùm mọt sách nhưng bây giờ tôi là bang chủ mới của giới hắc đạo rồi đấy. Cậu có tin tôi kêu năm trăm đàn em xử cậu hay không" Namjoon: "Úi gời ơi, nghe mà lạnh hết cả người rồi đây này. Có giỏi thì kêu một nghìn đứa lại cho bố mày xem phát!" ...Sau đó, hai thanh niên này tính đánh nhau để kết chặt tình bạn thân ái đôi bên nhưng không thành. Bởi Seokjin hùng hùng hổ hổ đi lại tặng cho hai tên mỗi người một cú vào bụng, cả hai bật khóc nức nở. Seokjin: "Câm cái họng hai đứa bây lại" Namjoon ôm bụng ngồi xuống bàn, chỉ vào mặt Seokjin. Namjoon: "Cái thằng này, mày muốn chết hả?. Tính kiếm chuyện hả?. Ai làm gì mày?" Taehyung khóc lóc bên Jungkook, vụi vụi đầu vào ngực em ấy. Lại biến thái hít lấy mùi hương của ẻm. Taehyung: "Jungkook ới ời ơi, Seokjin ăn hiếp anh kìa. Em la mắng cậu ấy đi. Nói là đừng có ăn hiếp bảo bối của em nữa!" Lúc đó Jungkook chỉ biết cười cười với Jimin chứ chẳng nói gì. Cả lớp cười ồ lên cứ như mấy người họ diễn kịch hài. Lớp cậu khác xa với những lớp khác, rất bình thường vấn đề đồng tính nên được ủng hộ rất nhiều. Như vậy làm Jimin cũng có chút nhẹ lòng vì biết có người xem cậu là bình thường. Seokjin dùng ánh mắt căm phẫn nhìn hai tên kia, đôi mắt như muốn giết chết hai thanh niên đó. Chưa dừng lại ở đó anh còn hỏi thêm. Seokjin: "Hai cậu muốn đọ sức với tôi không?" Taehyung nói ngay và luôn, lời lẻ rất ngắn gọn, xúc tích, dễ hiểu. Taehyung: "Không. Cảm ơn!" Seokjin cười: "Vậy à?. Vậy còn Namjoon?" Kim Namjoon vẫn không biết trời cao đất dày, vẫn cố gắng muốn được thắng. Gã chỉ thẳng vào mặt anh rồi khẽ cười lớn. Giọng rất hùng hồn. Namjoon: "Được!" Cả lớp mắt chữ A mồm chữ O nhìn cái con người ngu ngốc muốn đấu với tử thần. Quả là gã muốn chết rồi đây mà. Gã chưa biết vua đấm bốc là Kim Seokjin đang đứng trước mặt gã hay sao. Có khi thách đấu gã chưa kịp đánh trúng cái nào đã cho nằm lăn lóc dưới nền cỏ xanh mướt. Kim Namjoon nói với chất giọng hào hứng trước bao nhiêu ánh mắt ngạc nhiên. Namjoon: "Năm giờ chiều nay, tại sân thượng!" Seokjin: "Tốt thôi, chấp chú mày đánh trước ba cú đánh" Gã thấy mình có lợi nên đồng ý ngay. Cứ đánh hết sức nhất có thể, rồi anh sẽ biết thế nào là lễ độ. Bao nhiêu năm qua gã luôn sợ hãi các thứ giờ thì gã sẽ cho anh biết gã mạnh mẽ đến mức nào. Kim Seokjin quay sang nhìn ba người kia. Seokjin: "Ba các cậu cũng đến coi nhé. Vui lắm đấy" Jimin: "Tôi xin từ chối" Taehyung: "Coi làm gì chứ?" Seokjin: "Coi tôi vặt lông hắn ra làm thịt!" Năm tiết trôi qua rất nhanh, mới đây các học sinh đã ra về gần hết. Jimin muốn về nhà gọi điện thoại vì nhớ Yoongi nhưng lại bị Seokjin rủ rê, cậu không muốn đi xem mấy cái đó chút nào nên nói ngay. Jimin: "Tôi muốn về nhà cơ, hôm nay tôi hơi mệt" Seokjin: "Vậy sao. Hay hôm nay Yoongi về?" Jimin: "Không, ngày mai anh ấy mới về!" Seokjin: "Nhưng cậu ta đi đâu mới được?. Đi đến tận Busan để làm gì, bộ có chuyện gì sao?" Cậu chỉ mỉm cười nhẹ rồi lắc đầu không biết. Hơn ba ngày trước ba mẹ cậu về Mỹ, mới sáng hôm sau hắn đã hối hả chạy đi đâu mất. Còn bảo là có việc bận đi Busan ba ngày mới về, bây giờ đã hai ngày trôi qua không một tin nhắn hay cuộc điện thoại nào gọi về. Không biết là có chuyện gì xảy ra với hắn nữa. Seokjin thấy cậu có vẻ buồn bã nên cũng không ép gì nhiều, cậu muốn xem hay không thì tùy cậu. Seokjin khẽ cười mỉm, vỗ vai. Seokjin: "Vậy cậu về nhà cẩn thận nhé. Khi nào về tới thì nấu gì đó ăn, rồi bay thẳng vào máy tính trò chuyện với nhóm. Chắc lúc đó tôi đã xử đẹp Namjoon rồi" Jimin: "Cậu cũng đừng đánh cậu ấy nhiều quá đến nổi nhập viện như lần trước nha!" Seokjin: "Tôi chỉ dạy cậu ta một bài học nhỏ thôi, không sao đâu!" Jimin: "Vậy tạm biệt cậu" Lúc ấy, cậu về một mình. Đi đến gần chân cầu thang thì thấy bọn Hejin đang ngồi đó hút thuốc. Cô ả làm cậu bất ngờ vì khác với hình ảnh trước kia gặp gỡ rất nhiều. Lúc trước còn là nữ sinh chuyển trường duyên dáng nhất nhưng sau vài ngày đã lập băng nhóm và ức hiếp rất nhiều học sinh nhỏ tuổi. Ấy vậy mà vẫn chẳng sao vì nghe đâu là tiểu thư gia thế bên Mỹ. Đúng là mấy đứa hay làm chuyện bậy bạ lại luôn là con ông cháu cha. Cả đám đó gồm có ba đứa, đứa nào đứa nấy mặt mũi rất xinh đẹp thấy vậy mà lại hư hỏng thế kia. Một đứa trong nhóm: "Nghe nói trên sân thượng có đánh lộn, lớp kế bên có hai tên thì phải!" Hejin bình thản gạt tàn thuốc, đáp lại. Hejin: "Là Namjoon và một thanh thiếu niên tên là Kim Seokjin, nghe bảo là vua đánh đấm của trường này!" Đứa còn lại: "Hình như nó là bạn thân của thằng gay Jimin thì phải, với lại nó có một đứa bạn thân nữa là Jeon Jungkook, thằng đó là lớp trưởng mà nghe đâu cũng yêu đàn ông nữa đó!" Jimin nấp ở gần tường nghe hết câu chuyện, hóa ra bọn chúng đang xì xào về cuộc sống riêng tư của cậu. Lại còn bảo cậu bằng những từ khó nghe nhất. Hejin bật cười: "Vậy thằng nào gu mặn đến nổi yêu nó vậy?" Đứa nọ: "Là Kim Taehyung. Con trai nuôi của giám đốc thiết kế đồ họa đấy" Nghe thế thì ả ta tức giận, vứt bỏ điếu thuốc xuống đất. Đá vào thùng rác một cái rất mạnh khiến nó lăn đi một khoảng xa, lại gắt gỏng. Hejin: "Sao mấy thằng đĩ đó cứ thích dụ dỗ con trai nhà giàu nhỉ?. Hay là hám của?" Đứa khác: "Vậy còn dụ truyền tin đồn Jimin là một tên đồng tính và ham mê tình dục đến nổi phát cuồng vì chúng, hay là chúng ta truyền thêm thông tin về cái thằng Jungkook luôn đi?" Hoá ra là bọn chúng, cậu đã nghi từ đầu nhưng lại không có chứng cứ. Đúng là linh cảm chẳng bao giờ sai. Jimin có thể bị thất thiệt, lại không chịu được khi bọn chúng có thể nói những lời khinh miệt bạn cậu, cậu vô cùng nóng giận khi nghe những từ ngữ thậm tệ đó. Jimin: "Đừng nói bạn tôi. Chúng tôi không hám của!" Cả đám bọn chúng nhìn sang. Hejin có chút bất ngờ nhưng lại khẽ cười mỉm. Hejin: "Ồ, hóa ra là đụng chạm người yêu của Min Yoongi. Xin lỗi nhé... Haha... Nhưng tôi không thể xin lỗi cậu bạn của cậu được đâu!" Jimin nhíu mài: "Sao cơ?" Hejin: "Tôi nói không đúng sao?. Gay thì bảo là gay, không lẽ lại bảo là thiên thần hay sao?. Nực cười!" Không ngờ bạn cũ của hắn lại là con người như vậy. Một cô gái xinh đẹp mang trong mình suy nghĩ ác độc và thô cứng, là một kẻ độc mồm độc miệng. Jimin gục mặt xuống, nắm đôi tay lại rất chặt. Hejin ả ta thấy vậy nên vội đi lại, điệu bộ bình thản. Hejin: "Sao nào?. Muốn đánh tôi ư. Thế đánh đi" Jimin: "Tôi không đánh loại con gái như cậu!" Đứa nọ: "Đàn ông đấy!" Hejin: "Vậy sao?. Vậy để tôi đánh cậu nhé!" Chát Hôm đó, cậu không đánh lại Hejin cái nào. Dù gì cũng là con trai, nếu đánh thì bị ả hô hào là hèn hạ, đánh cả con gái. Cậu sẽ còn bị người khác bàn tán thê thảm hơn. Bọn chúng ba người liên tiếp đấm đá vào bụng, mặt cậu, lôi cậu vào nhà vệ sinh rồi xả vòi nước khắp người. Cậu phản kháng nhưng không thể vì trời sinh sức khỏe quá yếu. Ba đứa con gái ác độc liên tiếp tát vào má đỏ ửng. Cậu không thể hét cũng không thể chạy trốn vì mấy ả kia đã khóa chân tay cậu lại. Hejin nâng mặt cậu lên, khuôn mặt sưng phòng vì bị đánh quá mạnh, đôi môi bật máu, toàn thân cậu không chỗ nào là không có dấu chân. Cô ả tức giận, mắt trừng lên rất đáng sợ. Hejin: "Thằng đồng tính biến thái như mày sao xứng với Yoongi chứ?. Vốn dĩ nếu không có mày thì anh ấy và tao đã có thể đến bên nhau rồi. Mày đã dụ dỗ anh ấy bằng thứ bùa mê thuốc lú nào hả?" Jimin: "Tôi không làm gì cả. Tôi cũng không trơ trẽn đến mức dùng bùa mê hoặc anh ấy, nếu không có tôi thì anh ấy cũng đã yêu một người hiền lành chứ không phải một con rắn độc như cô!" Hejin tức giận: "Mày sao xứng đáng bên anh ấy chứ. Loại đĩ điếm như mày, chơi vài lần anh ấy cũng sẽ chán thôi. Bộ mày chưa biết tiểu sử của anh ấy hả?" Jimin khựng người: "..." Hejin: "Hay là mày bị anh ta chơi đến mức mất trí rồi?. Để tao nhắc lại cho mày nhớ nhé?" Jimin giật mình: "...Đừng... Đừng nói..." Hejin gầm lên: "Min Yoongi là thanh niên qua đêm với gái vô số lần không đếm xuể" Cậu nghe thế thì trợn mắt, cậu đã nghe từ lâu rồi nhưng khi nghe người khác kể lại càng khiến tay chân cậu bủn rủn. Quá khứ của Min Yoongi, tại sao lại có nhiều người biết như thế?. Cô ả thân thiết với anh ta đến mức nào, mà có thể ngang nhiên nói ra không một chút sợ hãi như vậy. Jimin tức giận, cậu hét vào mặt cô. Jimin: "Tôi đã nghe rồi như vậy thì sao chứ?. Anh ấy đã thay đổi rồi nên dù cô có nói xấu anh ấy bao nhiêu lần đi nữa tôi vẫn không quan tâm!" Hejin: "Mày còn mạnh mồm nhỉ?. Tao là thanh mai trúc mã của anh ấy đấy. Mày thân với anh ấy hơn tao không?. Mày biết hơn tao không?" Jimin: "Dù là thanh mai trúc mã tôi cũng không quan tâm. Vì người anh ấy yêu là tôi!" Chát chát chát Liên tiếp những trận tát vang lên khắp phòng vệ sinh nghe mà nhói tim. Cậu cố gắng chịu đựng vì nếu có la hét cũng chẳng có ai nghe thấy. Park Jimin đã phải hứng chịu những trận tát và đá vào bụng liên tiếp, thần thánh cũng chẳng chịu được bao lâu đừng nói tới người yếu ớt như cậu. Khuôn mặt tuy bị bầm tím nhưng vẫn xinh đẹp lạ thường, vẫn không một chút nào gọi là xấu đi. Ả điên tiết quát lớn, nắm cổ áo cậu kéo lên. Đây là lần thứ hai, Jimin phải đối mặt với kẻ điên cuồng vì tình yêu như thế... Những người yêu Yoongi luôn muốn sở hữu và có được hắn. Thật đáng sợ, nhưng đối mặt với họ, Jimin lại càng muốn giữ Yoongi trong tay. Hejin: "Cái đệt, đánh bao nhiêu cũng không xấu đi. Mày xài cái loại mỹ phẩm rẻ tiền gì mà bám dai thế hả?. Hay là da mặt mày chai rồi nên chả sao!" Nói xong, cô ả ra lệnh bọn đàn em của mình kéo cậu. Sau khi đánh xong và hất nước cậu, bọn chúng kéo tóc cậu lôi ra ngoài. Một đứa trong đám lấy ra lưỡi dao lam trong túi áo đưa cho ả. Hejin cười khoái chí, mặt dịu dàng ngày nào cũng không còn nữa. Hejin: Để tao tô má cho mày thêm hồng nhé?. Mặt mày dày như thế nên cũng không sao đâu!"
Chương trước Chương 1 Chương 2 Chương 3 Chương 4 Chương 5 Chương 6 Chương 7 Chương 8 Chương 9 Chương 10 Chương 11 Chương 12 Chương 13 Chương 14 Chương 15 Chương 16 Chương 17 Chương 18 Chương 19 Chương 20 Chương 21 Chương 22 Chương 23 Chương 24 Chương 25 Chương 26 Chương 27 Chương 28 Chương 29 Chương 30 Chương 31 Chương 32 Chương 33 Chương 34 Chương 35 Chương 36 Chương 37 Chương 38 Chương 39 Chương 40 Chương 41 Chương 42 Chương 43 Chương 44 Chương 45 Chương 46 Chương 47 Chương 48 Chương 49 Chương 50 Chương 51 Chương 52 Chương 53 Chương 54 Chương 55 Chương 56 Chương 57 Chương 58 Chương 59 Chương 60 Chương 61 Chương 62 Chương 63 Chương 64 Chương 65 Chương 66 Chương 67 Chương 68 Chương 69 Chương 70 Chương 71 Chương 72 Chương 73 Chương 74 Chương 75 Chương 76 Chương 77 Chương 78 Chương 79 Chương 80 Chương 81 Chương 82 Chương 83 Chương 84 Chương 85 Chương 86 Chương 87 Chương 88 Chương 89 Chương 90 Chương 91 Chương 92 Chương 93 Chương 94 Chương 95 Chương 96 Chương 97 Chương 98 Chương 99 Chương 100 Chương 101 Chương 102 Chương 103 Chương 104 Chương 105 Chương 106 Chương 107 Chương 108 Chương 109 Chương 110 Chương 111 Chương 112 Chương 113 Chương 114 Chương 115 Chương 116 Chương 117 Chương 118 Chương 119 Chương 120 Chương 121 Chương 122 Chương 123 Chương 124 Chương 125 Chương 126 Chương 127 Chương 128 Chương 129 Chương 130 Chương 131 Chương 132 Chương 133 Chương 134 Chương 135 Chương 136 Chương 137 Chương 138
Chương sau