Cậu nhìn hắn ngồi xuống trước mộ của người phụ nữ hắn xem là tất cả. Nhìn hắn mà lòng cậu chợt co thắt lại, làm sao có thể vượt qua nỗi đau mất mẹ và em gái chứ?. Ngay cả cậu còn không chịu được, có khi còn không cầm cự nổi. Jimin im lặng đứng sau, theo dõi hắn đưa đôi tay vuốt nhẹ tấm hình của người phụ nữ trung niên đang mỉm cười thật phúc hậu. Hắn đã hứa với cậu là không được để cơn xúc cảm lấn chiếm, lần này giọng hắn rất bình thường.
Yoongi: "...Mẹ, con xin lỗi vì lâu nay không đến thăm mẹ thường xuyên nhưng mẹ cứ yên tâm rằng con sẽ luôn nhớ đến mẹ và cả Yoonji nhà ta nữa!"
Hắn nhìn sang ngôi mộ kế bên được xây sát nhau. Nở một nụ cười tươi, đã lâu rồi cậu không thấy hắn vui vẻ đến thế. Một nụ cười thật sự...
Yoongi: "Yoonji à, anh đã trả thù cho em rồi đó, cái tên đó đã đi tù và gánh chịu những hậu quả mà hắn gây ra đối với em. Tốt quá rồi!"
Hắn nói xong rồi đứng dậy, gạt đi nước mắt mà đã rơi từ lúc nào. Nhìn hắn giờ lại vô cùng yếu đuối khiến cậu muốn bảo vệ người con trai này, nhưng phải nói gì đây?. Cậu chỉ biết vỗ vai hắn nhẹ nhàng rồi mỉm cười cho qua chuyện buồn. Giọng trấn an ngọt ngào dành cho hắn.
Jimin: "Em tin anh sẽ vượt qua chuyện này, cố lên!"
Yoongi: "Cảm ơn em, em nói quả thật không sai. Những thứ gọi là kí ức thì hãy cho nó chôn vùi trong sự lãng quên, cứ sống cho hiện
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/372126/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.