Namjoon nghi ngờ người đang đứng ở đây không phải là Kim Seokjin cộc cằn thô lỗ mà gã từng biết. Seokjin mỉm cười tươi như ánh nắng mặt trời thiêu đốt cõi lòng người đang hoài nghi, nói một cách ngọt ngào làm gã ớn lạnh.
Seokjin: "Là tôi đây mà, cậu sao vậy?"
Namjoon nhìn anh như người trên trời rơi xuống, gã thật sự hoang mang vì không biết Seokjin có bị đập đầu ở đâu không vì cả đời gã chưa bao giờ thấy anh nói chuyện ngọt ngào như lúc này. Hôm nay nghe được những lời trái với lương tâm của Seokjin cũng làm gã thất kinh hồn phách. Trình độ diễn xuất của Seokjin phải nói là đỉnh cao, không ai sánh bằng, không ai có thể diễn nét mặt giả trân như thế. Gã nhìn mà đổ mồ hôi như tắm..
Namjoon: "À, không có gì!"
Namjoon thấy không khí hơi trầm tĩnh. Gã đứng dậy nhanh.
Namjoon: "...Tôi có chuyện quan trọng muốn nói với cậu"
Bà Kim: "Nếu có việc quan trọng thì hai đứa lên phòng nói đi"
Namjoon: "Vậy cháu xin phép cô ạ!"
Seokjin: "Vậy con cũng xin phép ạ. Con có xào một ít thịt bò đấy mẹ. Mẹ ăn xong hãy đi làm ạ!"
Bà Kim: "Ừm. Mẹ biết rồi!"
Namjoon nói xong cúi đầu chào bà Kim. Bà mỉm cười gật đầu.
Namjoon sải bước đi theo Seokjin lên trên tầng hai. Namjoon vừa đi vừa bật cười với nét mặt dần sượng lại của Seokjin, hoá ra là anh đang cố gắng chiều lòng mẹ.
Namjoon: "Cậu diễn hay đấy. Định làm con ngoan trò giỏi à?"
Seokjin: "Mẹ tôi không cho tôi ăn nói trống không với khách, nếu không bà ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/276266/chuong-28.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.