Tại nhà Park Jimin. 
Tiếng chuông điện thoại kêu liền tiếng làm người ngủ say điên đầu, khẽ chửi thầm mấy câu trong miệng. 
Bốp 
Chiếc điện thoại cậu vừa yêu vừa ghét rơi tự do xuống đất bể tang tành chỉ trong một giây phút thân mến. Nó vỡ nát nằm yên vị trên sàn nhà lạnh lẽo. Jimin vẫn không quan tâm nhắm mắt ngủ tiếp, đối với cậu việc tốt nhất là ngủ, đêm qua cũng không còn mơ thấy ác mộng nữa. Vì thế, Jimin luôn tận hưởng khoảnh khắc bình yên thế này. 
Và một lần nữa, cậu lại không thể nào mà yên thân nằm ngủ. Tiếng đồng hồ báo thức làm cậu mở to cặp mắt đỏ ngầu, vội nghiến răng bật dậy nhìn trông rất đáng sợ. Đêm hôm qua cậu không ngủ được, cứ nhắm mắt lại nhớ đến hình ảnh hôn cái tên điên kia. Cậu ám ảnh mẹ nó rồi. Giờ mới có thể ngủ được một lát, lại bị phá vỡ. 
Jimin: "Chết tiệt!" 
Lê tấm thân bất lực, tựa ngàn cây kim đâm vào bàn chân. Cậu bước xuống giường không quên tắt báo thức, đi đánh răng rồi thay đồ, chuẩn bị tập vở đi học. Cậu bắt đầu tìm kiếm chiếc điện thoại của mình xung quanh căn phòng bừa bộn, từ lúc đi Jeju tới giờ chưa kịp dọn dẹp phòng ngủ, vì khá là mệt mỏi trong chuyến đi, cậu cũng quên luôn. 
Jimin vừa nhìn xuống sàn nhà lại mệt mỏi trong sự bất lực của bản thân. Cậu quỳ gối, tay đập vào sàn nhà bôm bốp, nước mắt bỗng nhiên trào ra không kiểm soát. Jimin rất bất lực, thật sự rất bất lực. 
Jimin: "GÌ VẬY TRỜI. TẠI SAO?" 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/276262/chuong-24.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.