Tới lượt Namjoon, gã ngồi ngay ngắn, mặt nghiêm trọng. 
Namjoon: "Vậy tớ sẽ kể cho mấy cậu nghe một câu chuyện ĐÁNG SỢ còn hơn của vua đấm bốc đây!" 
Seokjin quay sang chỗ khác hờn dỗi. Cứ y như mèo con hay quạo. Namjoon dùng khuôn mặt tiểu nhân đi nhát ma, nhìn cực kì ghê, làm người khác e dè. 
JungKook nép sát vào khuôn ngực săn chắc của Taehyung. Jimin run rẩy rồi nhìn gã, cậu biết Namjoon kể chuyện rất hay. Cậu nghe được một câu chuyện hồi nãy thấy lành lạnh sau lưng, giờ lại nghe được chuyện mới chắc cậu khóc thét lên quá. 
Jimin: "Nhưng mà cậu đừng có dùng gương mặt đó được không?. Nhìn kì cục sao ấy!" 
Namjoon mất hứng: "Này Jimin, cậu làm mình tổn thương nhiều lắm rồi đó. Cậu muốn mình đau đến mức tan vỡ cậu mới vừa lòng đúng không?" 
Jimin bối rối: "Xin lỗi nhưng mà mặt cậu cứ sao sao ấy!" 
Yoongi nghiêng đầu, hắn khoanh tay trước ngực, miệng bật cười thành tiếng. Rõ là Jimin đang chê nhan sắc kinh hồn động phách của gã đấy, nhan sắc tầm thường nên diễn nét nào cũng đều xấu xúc phạm người nhìn. 
Yoongi: "Thì mặt như táo bón lâu năm nên Jimin nói vậy là đúng rồi!" 
Taehyung phì cười: "..." 
Namjoon bực dọc: "Ừ tôi xấu tôi chấp nhận tôi xấu. Nhưng thế nào mới gọi là đẹp hả???" 
Namjoon đập tay xuống nền gạch cho đỡ tủi thân. Gã đau lòng khôn nguôi khi người bạn thân thiết nhất, huynh đệ cùng chí hướng của mình chê mình thậm tệ đành thôi, giờ lại bị một tên ốm như khúc xương cũng chê mình. Namjoon cắn vạt áo đau 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-toi-yeu-anh/276258/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.