Trong một mái đình nhỏ, màn sa mỏng đủ che khuất đi ánh nắng gắt gao, có một thân ảnh đang cực kỳ cực kỳ nghiêm túc tập đàn, theo sau là haithân ảnh mặt méo xẹo vì tiếng đàn của tiểu thơ nhà họ thật sự rất khónghe
“Grừ…”, nàng hống lên, bàn tay nhu tình dịu dàng đã khuất thay thếcho ma trảo làm càn trên dây đàn >, đàn đỗ sấp xuống, nàng nói “Không tập nữa, không tập nữa”
Khuôn mặt giận dữ của nàng hoàn toàn lộ ra, giờ đây nàng đang cực kỳdỗi vì sao tư chất nàng lại ngu ngốc như vậy, ngoài tính sổ sách ra thìnàng không làm được cái gì ra hồn cả!
Ô…ô…ô…nàng thầm khóc trong lòng, biết bao giờ mới tự tay đàn được một khúc đây, ô…ô…ô…, nàng vùi mặt vào bàn đá tròn mà khẽ khóc than.
Yến Vũ muốn lên tiếng khuyên can thì Yến Vi vội ngăn cản hành độngcủa nàng, vì họ chú ý có ba thân ảnh đang tiến tới, khi tới gần haingười mới thở phào nhẹ nhõm vì xác nhận mục tiêu không mang theo sátkhí.
“Muội muội, tập đàn sao?” thanh âm giòn tan ngọt xớt khiến nàng rùng mình vươn đầu lên, nhàn nhạt nói “Ân”
Không đợi sự đồng ý của nàng Tú La Lệ liền mang một thân kiêu sa của mình sải bước vào mái đình ngồi xổm trước mặt nàng.
Nhìn thấy Tú La Lệ thì chắc chắn có hại chứ chẳng có lợi, càng nhìnthì càng cảm thấy khuôn mặt của nàng ta đang cười đắc ý? Thậm chí cóchút đắc thắng? Bất chi bất giác trong lòng ta dâng trào lên một cỗ khíbất an
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-ta-hao-soai-ca/2047886/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.