Sau khi nữ chính trong cuộc rời đi thì hai người trừng mắt nhìn nhau một hồi, có vẻ như rất quyết liệt.Âu Nhã Thiên Kỵ chợt phá vỡ bầu không khí quỷ dị bằng cách đi thẳng vào vấn đề “huynh muốn gì?”Huyền Vũ Lăng ánh mắt đơ đãn, hờn hợt trả lời “huynh muốn gì, chẳng lẽ đệ không biết” rồi lại nở ra nụ cười tà.
Âu Nhã Thiên Kỵ thở dài, cũng tại hắn gây ra biết bao nhiêu nợ phonglưu để bây giờ hắn thật sự hối hận nha, rõ ràng hắn đã quay đầu lên bờsao mà không ai tin hắn hết a. Hắn dùng ánh mắt kiên định mà nói “đệ sẽdùng thời gian chứng minh cho huynh thấy, đệ là trân thành hoàn toànkhông hề có ý đùa giỡn”
Đôi mắt sắc sảo của Huyền Vũ Lăng quét nhẹ trên người Âu Nhã Thiên Kỵ rồi cười lạnh lên một tiếng, khuôn mặt tuấn tú chợt lạnh tanh nói“chứng minh, huynh đã xem đến chán rồi”
Một dao một dao khứa vào tim của Âu Nhã Thiên Kỵ, hắn nắm chặt bàntay của mình, một mực giữ vững lòng tin mà nói “yên tâm, rồi huynh sẽthấy”
Huyền Vỹ lăng bất chi bất giác bật cười, khuôn mặt cười nhưng giọngnói chứa đựng hàn băng “Phải không” dù hắn ta cùng biểu tiểu muội chẳngthân thiết gì mấy, dẫu sao củng là biểu muội của hắn, dù cho Dạ Mỵ nguđần không hiểu ý tứ của tên đa tâm công tử này hắn cũng không quan tâmvì bản tánh trời sinh Dạ Mỵ vốn vô tâm, nhưng còn Dạ Sương thì sao, rõràng khuôn mặt của Dạ Sương tràn đầy sự chán ghét, nên hắn mới hảo tâmra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-ta-hao-soai-ca/2047851/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.