Trong một mật thất lúc này có một nam tử vận hắc bào, khuôn mặt đầyhắc tuyến, méo mó, tỏa ra hàn khí, có thể thấy nam tử này đang phithường giận dữ, lười biếng nằm trên tháp nhuyễn, ngón tay thon dài củahắn cứ gõ xuống tháp nguyễn tạo nên tiếng ‘cọp, cọp’
Mật thất mở ra, một lão nhân trung niên, thấy được giáo chủ mìnhchẳng khác gì tên ôn thần, hắn có vài tia tán dương vị bạch diện thưsinh kia, nhưng hắn cũng bắt đầu sợ hãi với những gì hắn nói, đành nuốtnuốt nước bọt, cung kính nói “thưa giáo chủ, vị nam tử mặt trắng đòi đidạo xung quanh…..”
Chưa nói hết câu Hàn Tuyết Khuyết rống lên, giọng nói phi thường u ám phóng ra toàn ám khí “to gan, đây là đâu mà đòi đi dạo, tưởng đây lànơi vui chơi cho các bạch diện thư sinh sao”
“giáo……chủ, hắn nói, nếu hắn chết vì buồn chán….thì lấy ai làm ….contin”, ánh mắt của lão nhân gia đảo liên, giọng nói sợ hãi, giọt mồ hôiđọng lại trên vầng thái dương cũng rơi xuống.
Hàn Tuyết Khuyết cắn răng nói “lúc nào cũng là câu này, ngươi khôngchán ta cũng chán, hậu đãi hắn bằng sơn hào hãi vị, chăn ấm nệm êm, hắnta còn muốn gì nữa, cuộc sống cơ hồ còn tốt hơn cả ta nữa”
“giáo chủ bớt giận, hắn ta là người được yêu thương nhất trong HoàngBá phủ….đương nhiên cũng được hưởng không ít phú quí……”, đừng làm cholão già phải yếu tim nữa mà, thật là đau đầu quá đi.
Giọng nói càng lúc càng lớn, càng hắc ám “lão tử nó, nếu hắn ta không phải là người được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-ta-hao-soai-ca/2047841/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.