Tachính xác là đang đi trên con phố, dù ta có ăn kẹo lồ lô nhào đường đichăng nữa thì cũng chẳng thấy ngọt lịm như đại ca nàng đã từng mua chota.
Tự nhiên cảm thấy chua xót, ta cư nhiên lại ghen tỵ ư? Ta thật sựyêu mến đại ca sao? Nếu không sao nàng cảm thấy trái tim nàng rất đau?
Nàng tự cười khổ,thôi quên đi, bỏ đi, nàng thật tự kinh tởm bản thân nàng, quăng cây kẹo hồ lô đang ăn dở dang đi cũng tượng trưng tình yêukhông bao giờ đơm hoa kết trái
“ai da”.Một tiếng của vị nam tử truyền lại, ta xoay đầu ngạc nhiên đứng sững một hồi, cười nhạt “lại gặp nhau rồi, hảo có duyên”
“Di, tiểu huynh đệ đây ư”, lúc nào ta cũng gặp được vị bạch diện thư sinh đây.
Hắn nhanh chóng sáp lại kế bên ta “xin hỏi danh tán của vị huynh đệ…..”
“Lăng Mục….” làm sao dám nói cho hắn nghe ta là người nhà Hoàng Bádù trên người hắn được ăn mặc loại tơ lụa thượng hạng, có thể biết giathế của hắn cũng thuộc loại thượng đẳng, nhưng ta làm sao có thể tintưởng, không, không, không nên dẫn sói về nhà
“tại hạ tên Âu Nhã Thiên Kỵ hữu lễ a, Lăng đệ”, hắn ta đoán trămphần trăm là tên bạch diện thư sinh này khai tên giả, nhưng không sao,vì mỹ nhân “nhẫn” là đúng. ( == )
“Ngô, hữu lễ, chỉ tiếc ngươi không hợp với tỷ tỷ ta đâu”, ta vộivàng đi thẳng vào vấn đề, vì ta biết hắn là một hoa hoa công tử, cư ngụtại kinh thành ai mà chẳng nghe tiếng thơm về hắn, loại trư ca ca giấumặt này
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-ta-hao-soai-ca/142308/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.