Nửa tiếng sau, ở cửa một trung tâm thương mại nào đó.
Nhìn cao ốc trước mặt, tôi hơi kinh ngạc, đây vốn là trung tâm thương mại đắt tiền nhất, không đâu sánh bằng.
Nghe nói quần áo bên trong mấy vạn, còn thượng hạng nhất... một cô gái nghèo như tôi không thể tưởng tượng nổi.
"Bỏ đi." Tôi túm túm ống tay áo Trình Tử Dịch: "Đến chỗ khác đi."
"Tại sao?"
Tôi trầm mặc một lát, buồn bực nói: "Em cũng không muốn ngồi ghế đại tẩu còn chưa nóng, anh đã bị mua đến phá sản."
Trình Tử Dịch sửng sốt một chút, lập tức nở nụ cười: "Yên tâm, nếu dễ dàng bị em mua đến phá sản như vậy thì đã không phải là ông chủ khai thác mỏ."
Sau đó tôi bị Trình Tử Dịch cứng rắn kéo vào trong.
Tuy nói đã chuẩn bị tâm lý, nhưng mà sau khi đi dạo một cửa tiệm xong, nhìn giá tiền tôi sợ choáng váng.
Tôi chính là một cô gái nghèo bình thường, fan nhan sắc, yêu cửa miệng, sẽ gọi chồng ở bài đăng của soái ca nổi tiếng, trừ cái gương mặt nhìn cũng coi như không tệ này ra, tầm thường lại nghèo hèn, mỗi bộ quần áo bình thường tôi mua đắt lắm cũng mấy trăm tệ, mua một cái áo lông hơn một ngàn tệ cũng đau lòng hết mấy tháng.
Nhưng mà ở đây chỉ chọn đại một bộ quần áo, gần như cũng đã bằng giá cả tủ quần áo của tôi rồi.
Sặc. Mặc dù biết Trình Tử Dịch là một ông chủ khai thác mỏ, nhưng mà tôi thực sự chưa từng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-khong-co-don/3593106/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.