Tô Triết vẽ cả ngày hôm qua có chút mệt mỏi, ngày hôm sau tỉnh lại đã là mười một giờ trưa. Hắn gọi tên Tống Ngọc như thường lệ, nhưng không nhận được hồi đáp, chuyện này có lạ không chứ ? Hắn bật dậy ngay lập tức, phát hiện trong nhà không có ai, vì vậy đột nhiên trở nên lo lắng.
Bọn họ mới chuyển đến đây không lâu, còn chưa quen thuộc với môi trường xung quanh mà Tống Ngọc đã ra ngoài ? Tô Triết lập tức xỏ giày và muốn đi tìm bé ngốc của hắn, thậm chí còn nghĩ trong đầu xem mình nên nói gì khi báo cảnh sát. Hắn chưa kịp mở cửa thì Tống Ngọc đã xách một túi táo trở về. Tô Triết vừa giận vừa bực, trực tiếp lôi Tống Ngọc qua và nói: " Em đi đâu ?"
Không biết Tống Ngọc học ở đâu ra, thấy hắn có chút tức giận, lại chủ động đi tới và trao cho hắn một nụ hôn.
Tống Ngọc dường như đã chạm đến mạch của Tô Triết, sau khi được cậu hôn như thế, những cơn giận dữ của Tô Triết vậy mà lại tiêu tan gần hết.
Nhưng mới sáng sớm mà đã khiến Tô Triết lo lắng như vậy, thì làm sao một nụ hôn có thể cứu vãn được ? Hắn lập tức kéo Tống Ngọc sang, nụ hôn trở nên rất mãnh liệt. Lúc đầu Tống Ngọc còn tưởng rằng hai bọn họ đang chơi đùa, nhưng dần dần liền cảm thấy một chút thay đổi, bởi vì Tô Triết thế mà lại tiến vào khoang miệng của cậu, khiến toàn thân cậu mỏi nhừ, vừa căng thẳng vừa ngại ngùng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-hoc-duong-va-be-ngoc/3516081/chuong-11.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.