Phong Thiếu An không biết mình làm sai chuyện gì mà khiến đại ca giận đến bật khóc nhưng chắc chắn là cậu lỗi của cậu, thấy mắt y ướt đẫm, cậu chỉ ước có thể ôm đại ca vào lòng.
"Xin lỗi đại ca, Phái Nhi biết sai rồi, sau này nhất định đệ sẽ nghe lời đại ca, không chạy lung tung nữa."
Nhất Luân Nguyệt quệt khóe mắt, nhìn đàn cá lượn dưới mặt nước lại thấy có lỗi.
"Sao trong rừng lại có máu?
"Là máu của hổ."
"Ngươi gặp phải hổ?"
Phong Thiếu An đáp: "Phái Nhi đang chờ đại ca thì tự nhiên thấy một con hổ đi ngang qua trong miệng còn cắp một đứa nhỏ, ăn thịt trẻ con là sai, Phái Nhi bước tới muốn nó thả đứa nhỏ đi nhưng nó không nhả nên Phái Nhi đánh chết nó, sau đó đưa đứa nhỏ về nhà rồi quay về đây đợi đại ca."
"Ngươi giết hổ rồi ư?" Nhất Luân Nguyệt có thể tưởng tượng được con dã thú khổng lồ ấy hung hãn đến mức nào.
Phong Thiếu An ngượng ngùng cúi đầu, "Con hổ mạnh lắm, nó còn muốn cắn Phái Nhi, Phái Nhi đấm mấy cái thì nó ngã xuống. Nghe nói da hổ có giá nên đệ mang cả đứa nhỏ và con hổ về thôn, người dân trong làng rất nhiệt tình, họ nhất quyết muốngiữ đệ ở lại ăn tối nhưng trong lòng đệ nhớ mong đại ca nên Phái Nhi chạy về đây."
Nghĩ tới tên ngốc này không màng ăn uống lại chạy về bắt cá thì trong lòng Nhất Luân Nguyệt bỗng dâng lên một cảm xúc khó tả.
Không đúng,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-ca-chung-ta-ket-nghia-di/2817961/chuong-5.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.