Anh nhìn cô xanh xao nằm trên giường bệnh, một chút khí sắc cũng không còn thì đâm ra thương xót.
"Bảo bối...để em chịu uất ức rồi...là anh không tốt...không bảo vệ cho em được..."
"...Anh thật vô dụng...."
Giọng anh buồn bã, lời nói cũng nhỏ dần.
Mẹ cô từ bên ngoài bước vào, trên tay còn mang theo một túi to.
"Tùng Quân...con ăn chút đi...hôm qua tới giờ vẫn chưa có gì vào bụng...mau lại đây ăn một chút..."
Đặt hộp thức ăn xuônga chiếc bàn bên cạnh, mẹ cô liền lên tiếng.
"...bác sĩ bảo, tình trạng con bé hiện tại đã ổn...nó chỉ hôn mê tạm thời...con đừng lo"
Nói đoạn rồi ngừng, bà nói tiếp:
"Việc này cũng không phải lỗi của con...cho nên con đừng có tự trách mình nữa...chuyên tâm mà chăm sóc vợ mình đi"
Từ đầu tới cuối, anh một lời cũng không nói. Chỉ cúi đầu, tay nắm lấy tay cô.
Cười nhẹ một cái, anh nói khẽ.
"Con biết rồi...mẹ đừng lo"
Mẹ anh bước đến, nhìn cô một cái rồi thở dài. Tay vỗ lên vai anh một cái, rồi xoay người đi ra ngoài.
"...Đừng tự trách mình nữa"
Anh trầm mặc nhìn cô.
"Bảo bối sao đến bây giờ em còn chưa tỉnh. Có biết anh lo lắm không?"
"Bảo bối thật hư hỏng, muốn bỏ mặc anh một mình sao?"
"...Hay là em giận anh, giận anh không tới sớm hơn! "
"Bảo bối, anh thật xin lỗi, là anh không tốt....anh sai rồi. Em mau tỉnh dậy với anh đi."
Hàng loạt lời thì thầm nỉ non của anh vang vảng bên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-xinh-dep-tra-vo-toi-ve/2393602/chuong-42.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.