Thấm thoát đã qua 1 buổi chiều, từng tia nắng dần tan biến đi, mặt trăng cũng theo đó mà ló dạng. Bầu trời đêm nay quang đãng đến lạ thường, trong vắt không chút gợn mây, gió cũng tinh nghịch nhè nhẹ thổi qua mái tóc của ai đó, chơi đùa với nó.
- Cảm ơn vì bữa ăn hôm nay, tôi rất cảm kích. – Âu Dương Vô Thần được cô tiễn đến cổng, môi hắn nở nụ cười nhàn nhạt, trong đôi mắt không tự chủ mà ôn hòa hơn.
- Khụ,...không có gì, chỉ là 1 bữa cơm thôi. – Tôi ngại ngùng cúi đầu xuống đất, nếu nhìn hắn thêm 1 chút nữa e rằng tôi sẽ bị mê hoặc mất.
Mặc dù đã được thằng em tôi huấn luyện mắt từ nhỏ mà tại sao nhìn hắn tôi vẫn cảm thấy rung động với sắc đẹp như thế?
- Ngày mai...em sẽ đi làm lại đúng không? – Hắn vươn tay vén mái tóc tung bay của cô về phía sau, từng lọn tóc đen mềm mại khẽ luồn qua kẽ ngón tay hắn, cảm giác thật thích.
Tôi cứng đơ người vì hành động của hắn, mặt tôi cũng không tự chủ được mà nóng lên như phải bỏng. Ngón tay hắn khẽ chạm vào má tôi, nhiệt độ ấm áp đó khiến tôi khẽ run lên.
- Dạ dạ,...mai tôi nhất định sẽ đi làm. – Tôi lúng túng tránh sang chỗ khác, nếu hắn cứ như vậy nữa thì...
Tại sao dạo này hắn lại có hành động kì lạ như vậy? Tim tôi đập thình thịch với tốc độ càng ngày càng tăng dần đều. Mặt tôi cũng không có dấu hiệu bớt nóng, ngược lại còn tăng thêm.
Không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-tra-tien-cho-toi/1456368/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.