Lãnh Thiên Kiệt kéo cô lại ấn chặt vào lòng ngực mình,đầu dựa vào bã vai cô.
Thân thể cao lớn vây chặt lấy cô,hơi thở quẩn quanh chóp mũi cô,có mùi rượu nồng đậm.
"Lần sau không cho phép em tự ý tắt điện thoại."
"Không cho phép tự ý bỏ ra ngoài."
"Tôi lo lắng."
Cố Mộc Hy sững người,cũng không nhúc nhích,anh ta thì lo lắng cái gì chứ.
"Buông ra a,tôi dắt anh đi ăn."
Lãnh Thiên Kiệt ngước mặt,anh cúi đầu ánh mắt chăm chú dán lên đôi môi xinh xắn của cô.
"Anh...anh dám hôn tôi,tôi lập tức đạp anh ra khỏi đây."Cô né mặt,có phần hùng hổ.
"Tôi đói rồi."Anh khẽ nói,lại nhìn cô cười cười.
"Hảo,đi theo tôi."Cô lôi kéo tay anh,dắt anh đến tiệm mì gần đó.
....
"Anh không phải la khóc om sòm đòi ăn sao?Mau ăn đi."Cố Mộc Hy đẩy tô mì lại gần anh,bóc ra một đôi đũa đưa cho anh.
"Ăn thứ này."Lãnh Thiên Kiệt uống khá nhiều,bụng cũng bất đầu đâu râm rỉ,nhưng mấy thứ anh anh chưa từng ăn qua.
"Tình trạng cẩu huyết gì đây.Anh mà dám nói không ăn tôi lập tức mặc kệ anh.Ăn đi."Cô hắt cầm,ra lệnh anh ăn.
Lãnh Thiên Kiệt ăn một ít,mùi vị cũng không đến nỗi tệ,mì nóng vào bụng khiến anh cũng dễ chịu hơn.
"Bữa sau có uống thì phải ăn trước đã.Mà có không ăn thì cũng đừng tới đập cữa nhà tôi như vậy."Cô ăn mì của mình,vừa ăn vừa lầm bầm.
"Tại sao không được tìm em."
"Lỡ tôi không có ở nhà,anh lại chết trước cữa nhà tôi,rước họa vào thân à."
"Tôi không dễ chết như em nghĩ."Anh đặt đũa xuống,cẩn thận dùng khăn tay lau miệng.
"Này,ăn đi,anh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/dai-boss-phuc-hac/70758/chuong-8.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.